Ký ức kinh hoàng của Lý Liên Kiệt sống sót sau thảm hoạ sóng thần

Sống sót sau thảm hoạ sóng thần năm 2004 tại Maldives đã thúc đẩy Lý Liên Kiệt quyết tâm thực hiện những gì anh có thể làm để giúp đỡ cho xã hội.

Vào ngày 25/12/2004, tôi đến khách sạn Four Seasons ở Maldives vào tối muộn cùng với vợ và hai con gái, 1 tuổi và 4 tuổi. Trời bên ngoài rất tối, nhưng bạn vẫn có thể cảm nhận được vẻ đẹp và sự yên bình trên hòn đảo này.

Sáng hôm sau, lúc 7:50, tôi cảm nhận được mặt đất chuyển động. Tôi biết đó là một trận động đất, bởi vì tôi đã từng trải qua một vài lần ở Trung Quốc và San Francisco, và tôi thực sự không nghĩ nhiều về điều đó. Con gái tôi rất hào hứng để đi biển, nên chúng tôi khởi hành sớm hơn kế hoạch, vào khoảng 10:10. Và khi chúng tôi đang ở bên ngoài khách sạn, cạnh hồ bơi sát bãi biển, thì tôi nhìn thấy nước ập vào.

Nó không giống như trong các bộ phim, với một làn sóng khổng lồ lăn về phía bạn. Nước chỉ dâng rất nhanh, bao phủ cả những người tắm nắng trên cát. Mọi người bắt đầu chạy về phía khách sạn, nhưng họ vẫn cười. Tôi ôm chặt con gái 4 tuổi, Jane, trong khi vú em thì giữ chặt lấy Jada, và chúng tôi quay lại khách sạn. Trong khoảnh khắc đó, nước đã dâng lên đến đầu gối của tôi.

Tôi bước hai bước thì nước đã lên đến hông của tôi. Hai bước nữa, thì đã lên đến ngực tôi. Rồi nó dâng lên đến mũi tôi. Tôi đặt Jane lên vai và cố nắm chặt bàn tay của người vú em trong khi cô ấy đang phải vật lộn vì đầu của cô đã chìm trong nước. Tôi quay lưng lại, và mọi thứ – bãi biển, hồ bơi – đã biến mất. Tôi như đứng giữa đại dương.

Tôi cố gắng giữ chặt vú em, nhưng nước quá mạnh đã đẩy cô ấy và Jada ra xa tôi. May mắn thay, vì tôi là người nổi tiếng nên mọi người đã nhận ra. Họ đã nhìn thấy tôi. Tôi hét thật to để nhờ giúp đỡ, và bốn người đàn ông đã bơi về phía chúng tôi và cứu Jada cùng với người vú em.

Trong giây phút đó, tôi không có thời gian để suy nghĩ, với bản năng của một người cha tôi chỉ biết tiến lên phía trước.

Khi sóng thần đi qua thì không còn gì nữa. Điện bị mất, tất cả các phương tiện truyền thông cũng không hoạt động được, và khách sạn đã thông báo cho chúng tôi rằng chúng tôi còn đủ nước uống trong năm ngày và thức ăn cho ba ngày.

Đêm đó, mọi người ngủ ở sảnh khách sạn. Tôi để Jada ngủ trong vòng tay của mình, nhưng tôi không thể ngủ được, và tôi đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ. Tôi nghĩ rằng nếu Đức Chúa Trời đã cứu tôi, thì phải có ý nghĩa gì đó. Ngày đó ở Maldives là một bước ngoặt thực sự trong cuộc đời của tôi. Tôi đã trải qua 41 năm đầu tiên của cuộc đời khi chỉ nghĩ đến Lý Liên Kiệt, muốn chứng tỏ tôi là người đặc biệt, muốn chứng tỏ tôi là một ngôi sao. Tôi phải ở trung tâm của vũ trụ. Tuy nhiên, trong sảnh khách sạn, tôi đã nhìn thấy rất nhiều người với màu da khác nhau, nói những ngôn ngữ khác nhau, và giúp đỡ lẫn nhau. Nó rất giống với các bộ phim, họ giúp đỡ phụ nữ, trẻ em và người cao tuổi đầu tiên, và tôi nghĩ rằng nếu mọi người cùng chung tay giúp đỡ, nếu tất cả mọi người làm một chút, nó sẽ tạo ra sự khác biệt rất lớn.

Tôi cũng nhận ra rằng tất cả tiền bạc và quyền lực trên thế giới sẽ không cứu được tôi khỏi mặt nước. Đêm đó tôi quyết định rằng tôi không thể đợi đến khi tôi nghỉ hưu. Tôi phải làm gì ngay tức khắc. Vài ngày sau, tôi đã thông báo kế hoạch của mình để bắt đầu một Quỹ từ thiện. Tuy nhiên, tôi đã không biết bắt đầu từ đâu. Tôi muốn làm điều gì đó ở Trung Quốc đầu tiên, bởi vì đó là quê hương của tôi, nhưng tôi cũng phải làm điều đó thật đúng đắn. Vì vậy, tôi mất vài năm để làm một số nghiên cứu và nói chuyện với mọi người để hiểu những gì có thể được thực hiện ở đó.

Cuối cùng tôi đã thành lập Quỹ tự thiện One Foudation năm 2007. Công thức của tôi rất đơn giản: một người + một nhân dân tệ một tháng = một gia đình lớn. Nghĩa là, nếu tất cả mọi người đóng góp một ít chúng ta sẽ có một khoảng tiền lớn. Chắc chắn, chính phủ và các công ty đều có trách nhiệm đối với người dân thường, nhưng tôi muốn truyền bá niềm tin rằng mọi người đều phải có trách nhiệm. Không chỉ khi bạn kiếm được hàng triệu đô la, khi bạn là triệu phú của một ngành công nghiệp hoặc một ngôi sao. Nó bắt đầu với tất cả mọi người, chỉ cần một chút sự giúp đỡ.

One Foundation chủ yếu giúp đỡ cứu trợ thiên tai. Kể từ khi chúng tôi bắt đầu, chúng tôi đã tham gia vào bảy thảm hoạ, bao gồm trận động đất ở Tứ Xuyên. Tôi đã chọn cứu trợ thiên tai vì những gì đã xảy ra với tôi ở Maldives. Thông thường khi xảy ra thảm hoạ, bạn sẽ nghe về điều đó, bạn sẽ thấy hình ảnh và sau đó bạn đóng góp. Điều này có nghĩa là có thể mất vài ngày hoặc vài tuần trước khi giúp đỡ những người đang rất tuyệt vọng. Tôi muốn chuẩn bị trước. Tôi muốn có một số tiền để dành, mua thức ăn và nước, vì vậy chúng ta có thể hành động ngay lập tức.

Và nó không chỉ là những thứ vật chất. Mọi người cần biết rằng ai đó sẽ đến và giúp họ. Tôi biết điều này từ kinh nghiệm bản thân mình. Bạn cần phải chờ đợi và hy vọng bạn sẽ được giải cứu. Chúng tôi muốn cho mọi người thấy rằng sự trợ giúp đang được tiến hành. Đối với tôi, nó không chỉ là quyên góp tiền mà còn là thay đổi niềm tin của con người, lây lan một loại virus tình yêu. Tôi muốn sử dụng tên tuổi của mình để làm việc tốt, để đền đáp lại cho thế giới. Không có gì là quan trọng hơn bây giờ.

Anh Thư