Có một điều khá thú vị là hai võ sĩ thuộc đẳng cấp thế giới Frank Mir và Andrei Alovski đã thi đấu cho UFC từ những ngày đầu của tổ chức này, nhưng cả hai lại chưa bao giờ chạm trán nhau tại lồng đấu. Thật ra, lần so găng của họ cũng đã được lên lịch từ hơn 10 năm trước và nó đã buộc phải hủy bỏ. Chỉ khi đến thời điểm hiện tại, sau hơn một thập kỉ đời người, trận tranh tài đỉnh cao giữa Frank Mir và Andrei Arlovski mới chính thức bắt đầu tại UFC 191 vào ngày 05/09.
Frank Mir hạ gục đối thủ trong 73 giây
Travis Browne vs Andrei Arlovski – Khi “Pitbull” trỗi dậy
Vào năm 2005, Mir chẳng có lấy bất cứ trận đấu nào được lên lịch, thẳng thắn mà nói, anh ấy là kẻ vắng bóng khỏi giới MMA vì đang trong quá trình bình phục sau chấn thương từ vụ tai nạn giao thông gần như lấy đi tính mạng của anh và thêm vào đó, nó lấy đi cả chiếc đai vô địch hạng nặng của anh.
Cũng trong khoảng thời gian này, người đang giữ trên tay chiếc đai là võ sĩ người Belarus Andrei Arlovski, kẻ mà Mir chưa bao giờ giáp mặt và cũng chắc chắn chưa bao giờ thất bại trong lồng bát giác. Arlovski có khởi đầu không mấy dễ dàng tại UFC với thành tích 1 thắng – 2 thua trong 3 trận đầu tiên, nhưng anh đã vượt lên tất cả và trở thành một kẻ đáng sợ với 6 chiến thắng liên tiếp bao gồm 3 trận tranh đai với tổng thời gian chỉ có 5 phút 12 giây. Người duy nhất được kỳ vọng đánh bại Arlovski lúc bấy giờ chỉ có thể là Mir.
Đó là một trận đấu “đỉnh của đỉnh” của MMA lúc bấy giờ và mọi người luôn yêu quý hạng cân heavyweight. Bỏ qua các yếu tố quảng bá – marketing qua một bên, chỉ nói đơn thuần về phương diện phong cách thi đấu, đây là trận chiến nên diễn ra vào năm 2006. Mir thèm thuồng đòn submission cũng như Mike Tyson ở phong độ đỉnh cao tìm kiếm đòn knockout, và một Arlovski cho thấy khả năng đánh bất tỉnh hay bắt đối thủ đầu hàng nhanh chóng đến đáng sợ. Cả hai đều thể hiện đôi chút điểm yếu, có nghĩa là trận đấu đó sẽ không đi hết nổi 5 hiệp, nhưng trận càng lâu thì tính hấp dẫn càng tăng cao.
Ngày hôm nay, Arlovski thừa nhận rằng đối diện với Mir trong lồng sắt vào năm ấy là một viễn cảnh rùng rợn, nhưng bạn có cảm giác bất khả chiến bại trong thời gian trị vì của mình, bạn sẽ sẵn sàng cho bất cứ ai cũng giống Arlovski vậy. Còn Mir thì sao? Anh cũng thế, anh cũng rất hứng khởi để tranh tài với Arlovski vào năm 2005, nhưng mọi chuyện lại tan tành mây khói.
Tất nhiên, với tư cách là một trong những võ sĩ có khả năng phân tích cao nhất trong giới MMA, Mir có một bản phân tích chi tiết về đối thủ trong tương lai gần và các tên tuổi ngang hàng với anh, và thực ra, Mir khen ngợi khá nhiều về các kĩ năng của Arlovski. Và thêm vào đó, Mir còn nhìn thấy một người đang bị cám dỗ bởi hết chiến thắng knockout này đến K.O khác:
“Đôi lúc tôi nhìn về phía Arlovski, và không chỉ vì anh ta có thể khiến đối phương quy hàng, mà sự thật rằng anh ta đang cố bước vào lồng và hạ đo ván bất cứ ai, đó có cả mặt tốt và mặt xấu. Anh ta có chiến thắng knockout và đó là điều khiến fan thỏa mãn – mọi người muốn thấy đòn knockout. Vì thế nếu anh ta cứ vào lồng và chỉ tìm cách thắng bằng vài phương án, tôi mà đấu với anh ta tôi sẽ cố thắng bằng mọi giá. Đó là một bất lợi cho anh ta.”
Năm 2006, Mir và Arlovski cũng chỉ mới 26 tuổi và đã là hai tên tuổi sừng sỏ hạng nặng, tuy nhiên trận chiến “Superfight” vẫn chẳng xảy ra.
Lúc này, Arlovski vẫn là kẻ tìm kiếm vinh quang vô vọng khi đại bại dưới tay Tym Silvia vào tháng 04/2006. 3 tháng sau, họ lại tái đấu, võ sĩ người Belarus lại tiếp tục mờ nhạt với trận thua unanimous decision trong 5 hiệp. Thêm 3 trận nữa, Arlovski biến mất khỏi UFC.
Mir thậm chí cũng có khoảng thời gian đầy nguy nan. Lần trở lại sau tai nạn tại UFC 57 vào tháng 02/2006 là một thảm họa, mặt anh ướt đẫm máu và chịu thất bại ngay hiệp 1 trước Marcio Cruz. Tháng 7 năm đó, Mir mới được nếm lại hương vị chiến thắng trước Dan Christison, một chiến thẳng tẻ nhạt trước khi bị hạ gục bởi Brandon Vera và lần đó dường như giết chết tất cả hy vọng trở lại địa vị vô địch mà anh đã mất.
Đó là bản chất của cuộc chiến, nó tàn nhẫn hơn bất cứ cú móc trái hay đòn armbar nào. Tất cả chỉ cần một hay hai thất bại, thế là bạn gần như bị gạt tên ra, buộc bạn phải từ bỏ hay làm mọi thứ lại từ đầu.
Sự tách biệt của Arlovski với UFC không phải là đòn hủy hoại cả sự nghiệp của anh vào lúc đó. Anh vẫn rất nổi danh sau khi rời khỏi tổ chức này với 3 chiến thắng trong tay và thiếu sót duy nhất trong trong thành tích của anh chính là cái tên Tym Sylvia. Chính vì vậy mà anh nhận được các tên tuổi lớn và chiến thắng, cho Ben Rothwell và Roy Nelson đo sàn vào năm 2008. Nhưng mọi thứ lại gần như sụp đổ khi anh nếm chiến bại liên tiếp 4 trận trước Fedor Emelianenko, Brett Rogers, Antonio Silva và Sergei Kharitonov.
Năm 2011, hai chiến thắng quan trọng trước Roy Nelson và Minotauro Nogueira giúp Mir vẫn giữ được nhiệt huyết đến ngôi vương mà anh tìm tòi bấy lâu. Đó là một quãng đường dài dành cho Mir, nhưng cuối cùng Mir cũng lấy được chiếc đai (dù chỉ là tạm quyền), tham chiến với Brock Lesnar trong hai trận chiến sống còn đã phần nào lấy lại vị thế ưu tú trong lòng người hâm mộ dành cho Mir.
Và thế là chẳng còn bất cứ lời bàn tán nào về Frank Mir vs. Andrei Arlovski, nhưng chẳng thể nào kéo dài mãi được. Bởi vì thế giới đã biến chuyển, đã xoay một vòng lớn và nhanh đến nỗi khó còn ai nhận ra chính mình trong hạng cân heavyweight. Arlovski sớm tìm lại động lực lần nữa khi tập luyện tại phòng tập của vị huấn luyện khét tiếng Greg Jackson, còn Mir lại rơi vào đường cùng với 4 lần đại bại liên tiếp.
Và thế là trận Superfight của năm 2006 một lần nữa đến với hiện thực. Năm 2015 đánh dấu sự trở vể của Arlovski tại UFC và anh bất bại trong 2 lần so găng với Bredan Schaub và Antonio Silva. Mir cũng bắt đầu lấy lại phong độ bằng lần cho Bigfoot nằm sàn. Sự bùng nổ vang dội đến với Arlovski tại UFC 187 khi anh hủy diệt Travis Browne vào tháng 5, Mir cũng làm việc tương tự với Todd Duffee vào tháng 7. Và mặc dù nhiều người lên chiến dịch cho trận tái đấu giữa Werdum và Arlovski, nhưng UFC đã công bố Cain Velasquez sẽ gặp nhà vô địch lần thứ hai thì cuối cùng cánh cửa ấy cũng mở ra.
Ngày 05/09/2015, chúng ta có được trận đấu chúng ta luôn yêu thích tại co-main event của UFC 191. Vâng, đã 10 năm trôi qua, nhưng nếu bạn hỏi tới Arlovski và Mir, họ tin rằng họ có già đi và họ cũng khôn ngoan hơn, trưởng thành hơn rất nhiều. Arlovski trả lời trong một buổi phỏng vấn gần đây:
“Khi chứng minh rằng mọi người đã sai, tôi thích như thế. Đó là cảm giác hay nhất. Tôi nhận lấy bài học từ những người thua cuộc và từ cách sống của tôi từ 10 năm trước và mọi thứ diễn ra vì một lý do nào đó. Tôi có cảm giác như tôi có ngọn lửa đang cháy trong đôi mắt này. Tôi có những huấn luyện viên, những đồng đội và những người rất tuyệt trong đội của tôi.”
Mir cũng có cuộc phỏng vấn với UFC, anh tin rằng nếu không vì vụ tai nạn đã trì hoãn sự nghiệp của anh, chúng ta chắc sẽ chẳng nói lời nào về anh vào năm 2015.
“Tôi rất vui rằng thảm họa đó đã xảy ra bởi vì tôi không nghĩ tôi đủ rắn rỏi vào lúc đó. Tôi chẳng thể cứng rắn như bây giờ. Tôi từng nghĩ những chuyện này thật tồi tệ nhưng tôi vẫn phải tiến lên. Tôi phải tìm lối ra. Chuyện đó quá khủng khiếp nhưng tôi không thể ngưng tiến lên. Đó là những gì thời kì đó ban tặng cho tôi.”
Xem trận chiến giữa Andrei Arlovski vs Frank Mir trong UFC 191:
[jwplayer player=”1″ mediaid=”67063″]
Sau một thế hệ dài đăng đẳng, họ lại gặp nhau, không phải cho chiếc ghế trị vị hạng cân hay cho một chức vị nào cả, nhưng trận chiến này vẫn quan trọng, cho dù đó là vì danh tiếng hay vì một bước gần hơn đến chiếc đai của UFC hoặc thậm chí là quyền để lên tiếng với cả thế giới thì họ vẫn là một trong những bằng chứng sống của sự làm việc không ngưng nghỉ. Arlovski chia sẻ:
“Mọi người luôn thích câu chuyện sự trở lại của nhà vua và tôi không tin vào vận may, nhưng tôi tin vào sự làm việc chăm chỉ.”
Hoàng My