Thế thủ là một trong nhiều yếu tố kỹ thuật hình thành nên môn võ. Các môn phái được phân biệt với nhau thông qua những đặc trưng kỹ thuật, luật lệ… và nhóm các thế thủ cũng là đặc trưng khác biệt lớn nhất.
Cauliflower Ear – tai súp lơ – chấn thương tai đặc trưng của dân võ
Thân pháp – nét đặc trưng của bộ môn Boxing
Có nhiều môn phái sở hữu kỹ thuật tấn công – phòng thủ tương đối giống nhau. Hầu hết các môn võ thuật đều hình thành từ vốn kiến thức chiến đấu được tích lũy ở mỗi dân tộc, mà những kỹ thuật đơn thuần này hầu hết xuất phát từ bản năng con người, trui rèn qua những hình thức chiến tranh tương đối giống nhau. Hơn thế nữa, dưới sự ảnh hưởng của công nghệ, thế giới ngày nay đã xích lại gần nhau hơn rất nhiều, các môn phái võ thuật tiếp xúc lẫn nhau, sự giao thoa đó tạo nên những biến đổi nhất định theo chiều hướng tích cực.
Tất cả những điều đó tổng hợp lại thành một xu hướng của võ thuật, khiến cho nhiều kỹ thuật ở nhiều môn phái võ thuật ngày càng giống nhau, chẳng hạn như kỹ thuật đấm của Boxing đang ảnh hưởng rất mạnh đến Muay Thai, Tán thủ… và cách phát lực của cú đá Muay Thái đang thống trị sàn MMA.
Tuy nhiên, sau tất cả, các thế thủ vẫn tồn tại và song hành cùng sự phát triển của mỗi môn phái võ thuật. Các thế thủ vẫn có thể thay đổi tùy theo sự phát triển kỹ thuật của môn võ, nhưng thế thủ vẫn luôn là đặc trưng vẹn toàn và đại diện cho hình ảnh của môn võ đó. Từng yếu tố nhỏ trong một thế thủ (khoảng cách 2 chân, tư thế tay, tư thế vai…) đều là những yếu tố đã phải trải qua hàng chục, thậm chí là hàng trăm năm rèn luyện, áp dụng, thử nghiệm và thay đổi.
Vì sao?
Thế thủ của mỗi môn võ được xây dựng trên các kỹ thuật chiến đấu của mỗi môn võ. Thế thủ đúng (theo quan điểm của một môn võ) cần đảm bảo các yếu tố: dễ dàng triển khai một cách thuận lợi các đòn thế tấn công – phòng thủ của bộ môn (hoặc trong giới hạn cho phép của luật thi đấu), giúp người võ sĩ giữ vững sự cân bằng cơ thể, gìn giữ thể lực.
Như vậy, ta có thể thấy thế thủ chính là tấm gương phản chiếu toàn bộ hệ thống kỹ thuật của một môn võ, là bản tóm tắt hình hài của môn võ đó trên sàn đấu đối kháng thể thao.
Có nhiều thế thể thủ ngày nay chỉ tồn tại như một biểu tượng văn hóa (các kỹ thuật tượng hình động vật trong võ thuật cổ truyền Á Đông), hoặc có thể sử dụng thực chiến nhưng lại bị hạn chế trên võ đài vì các giới hạn luật lệ. Thế nhưng, nếu như chỉ xét trong các môn võ thuật đối kháng thuần túy – những bộ môn tập luyện với mục đích duy nhất là thượng đài thi đấu (Boxing, Muay Thái, Vật…) thì thế thủ thực sự xứng đáng được gọi là đặc trưng lớn nhất của một môn võ.
Cùng với lịch sử phát triển của một môn võ, thế thủ được cải tiến và thay đổi phụ thuộc vào nhiều yếu tố: sự thay đổi của kỹ thuật đòn thế, các kinh nghiệm, sáng kiến mới, hoặc thậm chí là những xu hướng kỹ thuật của thời đại.
Thế thủ vừa được xem như một kỹ thuật chính thống của môn võ, xây dựng và thử nghiệm trên mồ hôi – nước mắt – máu của nhiều thế hệ võ sinh, vừa có thể xem như một “tài sản” cá nhân. Bởi lẽ, nếu như thế thủ được hình thành từ kỹ thuật của bộ môn thì thế thủ cá nhân – với những cải biến mang tính chất cá nhân cũng là một lựa chọn hợp lý nếu như cá nhân người võ sĩ có kỹ thuật hoặc thói quen đòn thế khác người.
Có thể bạn quan tâm: Khám phá “lò” Boxing Quân Khu 7, nơi sản sinh những tài năng Boxing Việt Nam
[jwplayer player=”1″ mediaid=”103713″]
Y.N