Bài dự thi Võ thuật trong trái tim tôi
Ai về Bình Định mà coi
Con gái Bình Định cầm roi đi quyền.
Tôi đã có gia đình, đã có những cậu nhóc kháu khỉnh rồi. Và tôi không thể đi học võ được nữa. Nhưng trong trái tim tôi luôn tự hào là con gái Bình Định, là con gái của địa danh Tây Sơn hào kiệt mà chỉ nghe tên thôi, ai ai cũng đều biết đến với hai câu thơ:
Ai về Bình Định mà coi
Con gái Bình Định cầm roi đi quyền.
Còn nhớ một thời ở quê tôi, trẻ con được học võ từ thuở nhỏ, song song với việc học văn hóa thì mỗi chiều tôi cùng bạn bè đều nai đen chỉnh tề dắt nhau đến đi học “đấm đá”. Chúng tôi là con gái nhưng chưa từng bị thằng con trai nào bắt nạt. Với chúng tôi, việc học võ như một thói quen không thể bị việc gì quấy nhiễu mà ngừng lại. Tôi nhớ như in những chiều cùng bạn bè tập luyện, tập nghỉ mệt, hết mệt lại tập. Uống những ly nước mía ở căn-tin trường luôn là những kỷ niệm và ký ức đẹp đọng mãi trong trái tim tôi. Tôi nhớ những tiếng cười đùa trong vắt…
Vào Sài Gòn, đi học suốt 4 năm, sách vở cộng với việc làm thêm, học thêm nên thời gian dành cho võ thuât cổ truyền bị lãng quên. Thỉnh thoảng về quê nghỉ hè, theo tụi em nhỏ đi ôn lại vài đường cho để nhớ mà thôi. Rồi ra trường, đi làm, chồng con, cơm áo gạo tiền, không còn thời gian dành tình yêu cho võ thuật. Lâu lâu coi qua sóng truyền hình thấy ở quê tổ chức Fastival võ thuật cổ truyền mà lòng man mác nhớ, mới nhận thấy thì ra trong lòng luôn có một vị trí thầm kín dành tình yêu cho võ thuật Bình Định. Nhớ lắm những ngày cầm roi, múa kiếm…
Về quê bây giờ, trẻ con phải đi học sớm học chiều, ít có đứa nào được bố mẹ dẫn đến giao cho thầy dạy võ như xưa. Chợt thấy chạnh lòng, thương nhớ về thời võ thuật vàng son của những đứa trẻ con chúng tôi…
Nay gia đình nhỏ may mắn cũng có đứa con trai đam mê võ thuật, học võ với tình yêu thực sự, chắc có chút gen giống mẹ. Tự dưng tôi biết, đó là niềm vui của con và cũng là niềm vui lớn nhất dành cho mẹ, bởi tôi được nhìn thấy bộ quần áo võ phục, cũng an ủi, đỡ nhớ về một thời con gái cầm roi, đi quyền.
Nguyễn Thị Đào