Bài dự thi Võ thuật trong Trái tim tôi
Hôm rồi chở con đi học võ, đứa con trai bé bỏng 6 tuổi ngồi sau ôm lưng tôi nói chuyện rôm rả, chợt nhớ về hình ảnh tôi con nhỏ, bao ký ức chợt hiện về như mới hôm qua.
Tôi vốn sinh ra đã là một cậu bé khó nuôi, ốm yếu, bởi vậy bố mẹ tôi luôn lo lắng cho thằng con mình. Ấy vậy mà tôi cũng rất thích võ vẽ, chẳng là vì thời đó tôi mê lắm phim Lý Tiểu Long. Mơ ước của cậu bé lên 5, lên 6 để khỏe mạnh, không còn bị chúng bạn chê ròm. Từ đó, tôi được bố cho đi học võ và gắn với nó lúc nào không hay. Chiều chiều bố tôi vẫn đạp xe chở tôi đến lớp tập với thầy, với bạn.
Năm vào Sài Gòn học Đại học, trong hành trang mang theo, tôi đã ưu tiên xếp bộ võ phục vào valy trước tiên. Tạm biệt vùng quê yên bình, tôi bước vào thành phố bắt đầu việc tìm kiếm cho mình một lò luyện võ. Tôi mê võ không phải vì mê đánh nhau mà từ thuở nhỏ việc học võ đã mang lại cho tôi sức khỏe cường tráng, dẻo dai hơn, không còn là cậu bé còm nhom, sụt sùi mỗi khi trái gió trở trời. Hơn nữa chính vì những hôm luyện tập mà tôi được mẹ trợ cấp thêm tiền nước, tiền ăn bánh mì, hay những que kem mát lạnh và cùng bạn bè được thỏa thích tắm sông ở bờ đê, thả diều mà bố mẹ không la mắng…
Những năm tháng sống học tập và làm việc ở Sài Gòn, tôi thuê được căn phòng trọ rộng rãi, đủ để bố trí một nơi tập luyện cho riêng mình mỗi buổi chiều và thỉnh thoảng tôi cũng tham gia một vài buổi tập từ nhà văn hóa quận, coi như cũng thỏa niềm đam mê và cũng để nhớ nhà.
Cuộc sống êm đềm trôi, cho đến khi tôi lấy vợ, sinh con, công việc bộn bề với nỗi lo cơm áo, tôi không còn là cậu thanh niên có thể sáng đấm võ, chiều đấm võ vào chiếc bao cát sau nhà. Cậu con trai của tôi vào năm lên 4 tôi cũng cho đi học võ vì cậu cũng còm hom khó nuôi. Thế mà cậu ham lắm, thích thú lắm.
Chiều nay, trời mưa gió, cậu cứ nằng nặc đòi đi học võ cùng bạn, mặc cho mẹ nó đã khuyên, dỗ dành ở nhà nghỉ tập võ một hôm nhưng cứ mè nheo, lấy quần áo võ mặc vào, đứng biểu tình ở góc nhà không chịu ăn cơm. Mẹ đánh đòn vì cái tội không nghe lời. Đi làm về, thằng bé con chạy đến bên cạnh tôi và khóc nức nở, cậu kể tôi nghe chuyện đòi đi học võ nhưng trời mưa bão mẹ không cho. Ôm con trong vòng tay, bao nỗi yêu thương con và ký ức ngày xưa chợt ùa về. Nhớ ngày đó dù nắng mưa tôi vẫn đòi được bố đạp xe đi học võ cho bằng được…. tôi thấy mình có lỗi vì đã không chiều con như ngày xưa bố tôi chiều tôi. Tôi hứa với con sẽ chở con đi, và từ nay tôi sẽ dành thời gian cùng con luyện võ tại nhà vào mỗi buổi sáng sớm trước khi con đi học.
Chiều cơm nước xong, tôi vào nhà kho lôi trong chiếc va ly cũ kỹ bộ quần áo luyện võ năm xưa ra. Nó đã vương đầy mùi mốc. Trái tim tôi nhói đau, niềm đam mê ngày nào bây giờ đang bốc lên mùi của bụi thời gian như thế này ư?
Có lẽ vì cuộc sống là bấy lâu nay niềm đam mê ấy bị vùi lấp sâu thẳm, và có những thứ con người ta cứ ngỡ đã quên nhưng thực ra là còn nguyên vẹn trong tiềm thức. Chợt thấy vui vì con tôi có sở trường giống bố, cảm ơn con trai vì đã thức tỉnh niềm đam mê của bố. Từ nay bố có thêm một người để đồng hành vào mỗi buổi chiều tan sở.
Tôi thấy lòng vui rộn rã, cất cao một bài hát quen thuộc trong lúc giặt lại bồ quần áo cũ. Không bao giờ là quá muộn cho việc khởi đầu lại một đam mê. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu lại với niềm đam mê của mình.
Nguyễn Hải Triều/Phú Yên