Tuy chỉ mới tập võ một tháng nhưng tôi đã nhận ra nhiều điều. Ban đầu tôi nghĩ mình sẽ tìm thấy điều gì đó mới mẻ để học hỏi, nhưng không ngờ, điều tôi tìm thấy lại là chính mình.
Thất bại đặc biệt
Tôi có một tính cách mạnh, bình thường giao tiếp vui vẻ nhưng khi vào công việc thì gần như tập trung hoàn toàn vào nó. Bạn bè xã giao thì nhiều nhưng gắn bó thì ít, hầu như không ai hiểu mình. Nói chính xác hơn: không ai thích ứng kịp với sự biến chuyển quá cứng nhắc của tôi. Mọi công việc, tôi đều bắt đầu như dự án cuối cùng của mình. Vậy nên tôi thường gây áp lực rất lớn cho những người đồng đội xung quanh. Tôi không thể tìm thấy sự dung hòa giữa đời thường và dự án, giữa bạn bè và những người đồng đội. Đối với tôi, khi kế hoạch vẫn chưa hoàn thành, một phút giây cười đùa cũng khiến tôi phải lo lắng.
Và rồi một thất bại làm cho tôi phải suy nghĩ. Một kiểu thất bại rất đặc biệt, lần đầu tiên tôi nếm trải: vội vã. Trước nó, tôi chưa từng nghĩ việc hoàn thành dự án sớm hơn kế hoạch là một thất bại. Tôi bị thay thế và ngày càng xa dần tập thể. Tôi cố tìm câu trả lời nhưng mọi người đều im lặng. Điều mà sau này tôi mới tự hiểu ra.
Tôi được một người chị khuyên đi học võ. Ban đầu, tôi phản ứng vì nghĩ mình sẽ phí thời gian với việc chẳng liên quan này. Tuy vậy, một kẻ thích hơn thua đang mang trong mình quá nhiều áp lực và không biết chút gì về võ học, nên tôi vẫn cố hy vọng và quả quyết với chị: 6 tháng nữa tôi sẽ mang đai đen!
Tôi bắt đầu tìm hiểu về võ học. Vốn có lòng cảm mến văn hóa Nhật từ trước nên tôi quyết định sẽ chọn một môn võ Nhật. Thời gian có thể thay đổi nhưng tính vượt khó và sự cần cù của người Nhật thì không bao giờ đổi thay. Trong số nhiều môn, tôi tò mò với triết lý của môn Aikido nhất. Môn võ nhấn mạnh sự hòa hợp nhờ tình thương. “Nhờ vào nó mới có sự hy sinh, mới biết nhẫn nhịn, kiên trì, tiến tới sự thông cảm và tha thứ, xóa bỏ hận thù và ganh ghét, bất tương tranh.. Aikido nhấn mạnh rằng nắm vững võ thuật là để nhận đòn và chuyển hướng nó đi một cách vô hại. Trong trường hợp lý tưởng, không chỉ người nhận mà cả người tấn công cũng vô hại”. Ngay lần đầu đọc được những dòng này, dường như có gì đã thôi thúc tôi. Nó quá là mới mẻ. Tôi tò mò tự hỏi: “Làm sao có môn võ nào lại hoàn hảo đến thế ?”. Nói cách khác, những triết lý này trái ngược hoàn toàn với những suy nghĩ của tôi trước đây.
Ngày đầu tiên đến sân võ
Ngày đầu tiên đến sân tập, tôi mang trong mình những hy vọng và nghi ngờ. Tôi cố gắng hỏi thăm và tìm hiểu xem liệu có ai đi tập với lý do giống như mình không. Câu trả lời là không một ai ! Tôi thất vọng. Tất cả chỉ thay đổikhi tôi tập đến động tác ngồi khuỵ gối (kiểu quì seiza) rồi ngã người về sau, nhờ nó mà tôi dần hiểu được ý của chị.
Đối với những môn sinh mới tập Aikido, đây thật sự là một thử thách. Trong động tác này, toàn thân của bạn phải dãn ra hết cỡ. Tôi gần như thét lên khi lần đầu tập nó. Bạn biết đấy, nếu cơ thể vẫn chưa quen, trong tư thế này, một hơi thở sai nhịp hay mạnh hơn bình thường cũng khiến bạn phải chịu những cơn nhói từ bụng và hai hong. Phải thật nhẹ và thật đều. Bình tâm lại, cảm giác đau đớn dần thay bằng sự tĩnh lặng và cân bằng… Tôi cảm thấy thời gian như trôi chậm lại. Lắng nghe cơ thể, tôi hiểu ra dường như, từ trước đến nay, mình đã quá vội vàng khiến cho suy nghĩ trở nên không thấu đáo. Suốt buổi tập đầu tiên và cả khi về nhà, tôi đều suy nghĩ về cảm giác lúc đó. Thật kì lạ ! Ban đầu tôi cứ nghĩ đến sân võ, tôi sẽ tìm thấy điều gì đó mới mẻ để học hỏi, nhưng không ngờ, điều tôi tìm thấy lại là chính mình.
Những ngày sau tôi bắt đầu học các đòn đánh như shiho nage, kotegaeshi… Những động tác xoay tròn, té ngã giúp tôi nhận ra nhiều điều khác nữa. Dù tôi có thuần thục đến đâu nhưng nếu không thể hòa nhập và liên kết tốt với bạn tập thì không thể tiến bộ xa hơn được. Nhớ lại thất bại đặc biệt của mình, tôi đã quá cứng nhắc áp đặt lên mọi người, nên dù có đạt kết quả trước mắt nhưng càng về sau tôi chỉ khiến mọi người càng mệt mỏi và chán nản hơn. Sự gắn kết mới thật sự là yếu tố tạo nên thành công và tiến bộ trong tương lai.
Sau một tháng tập luyện, để cám ơn vì lời khuyên quý giá, tôi đã đến gặp chị. Nói ra mới biết, chị cũng có người anh học võ với lý do giống tôi. Cảm thấy võ học mang đến nhiều sự thay đổi tích cực nên chị mới khuyên tôi như thế. Chị hỏi tôi: em còn giữ ý định 6 tháng nữa đai đen chứ?. Tôi cười: Điều đó không còn quan trọng nữa rồi chị ạ!
Trần Thế Cường (Phạm Thế Hiển, P.6, Q.8, TP.HCM)