(VoThuat.vn0 – Angelo Dundee là HLV huyền thoại khi đã từng làm việc với Mohamed Ali và 15 nhà vô địch boxing thế giới khác. Ông qua đời năm 2012 ở tuổi 90. Trước khi qua đời, Angelo Dundee đã chia sẻ về năm trận đấu kỳ diệu khiến ông nhớ mãi.
Muhamad Ali vs Sonny Liston (Florida, Hoa Kỳ, 1964. Vô địch hạng nặng thế giới)
Chính võ sĩ Henry Cooper Đệ nhất đã thuyết phục tôi tin rằng Muhammad đủ sức đấu lại Sonny Liston. Chưa ai có thể ngóc đầu dậy sau khi lãnh cú đấm của Cooper, nhưng Muhammad đã làm được. Khi đó tôi biết Muhammad đã đủ lực chiến đấu.
Mọi người đều nghĩ chúng tôi điên khi để trận đấu diễn ra, thậm chí rất nhiều người còn ra sức kéo Muhammad ra khỏi cuộc chiến với Sonny. Nhưng anh đã thành công và thuyết phục được cả hai phía: các bác sĩ nhà nghề và tất cả người xem.
Willie Pastrano vs Terry Downes (Manchester, Anh, 1964. Vô địch hạng dưới nặng thế giới)
Thật là một trận đấu xuất thần và một đêm tuyệt vời tại Manchester! Ở vòng thứ mười, khi Willie lùi về góc sau và lắc đầu, tôi đã hét lên với anh ta, “Anh đang làm gì vậy, thằng khốn nạn? Tại sao còn vặn vẹo quanh đó?”
Tôi liên tục đả kích đến nỗi phóng viên Reg Gutteridge ở phía bên kia đấu trường phải bịt tai lại. Nhờ đó Willie đã giận điên lên và hạ knock out Terry ở vòng tiếp theo. Do vậy, Terry không bao giờ tha thứ cho tôi nữa!
Sugar Ramos vs Floyd Robertson (Accra, Ghana, 1965. Vô địch hạng lông thế giới)
Quả là một đêm khó nhằn cho Ramos – học trò của tôi. Anh đã thắng 10 vòng đầu tiên và sau đó thấm mệt. Đối thủ luôn cố tận dụng sơ hở. Nhưng Ramos vẫn thành công.
Không khí đấu trường Ghana đầy căng thẳng, đến nỗi sau trận đấu, tôi đi thẳng một mạch về khách sạn. Tôi gọi đến sân bay và đặt chuyến gần nhất ra khỏi nơi ấy. Phòng vé hỏi “Anh muốn đi đâu?” Tôi nói, “Đi đâu cũng được”. Và 4g sáng hôm sau, tôi đã đến Canary. Nhưng dàn giám khảo đến từ Mexico và Biển Miami đã ở lại Ghana cả đêm đấy. Họ là những người dũng cảm nhất mà tôi từng gặp!
George Foreman vs Michael Moorer (Las Vegas, Hoa Kỳ, 1994. Vô địch hạng nặng WBA, IBF)
George kể về lúc tôi đứng ở góc sân trợ lực cho Muhammad Ali đánh bại anh ta. Khi đó, đúng lúc chuẩn bị quật tay phải vào Ali, George nghe tôi hét lên “Đừng giỡn với thằng điên đó!” Với George, giọng nói của tôi lúc đó đầy uy lực và có thể giục bất cứ ai xông lên. Vì vậy về sau George mời tôi huấn luyện cho anh.
Kể từ đó anh ấy có thói quen đứng giữa sàn đấu vì không muốn micrô truyền hình ghi được những gì chúng tôi trao đổi với nhau. Trong trận George đấu với Moorer, chúng tôi biết chắc anh sẽ chiến thắng và quả đúng như vậy!
Sugar Ray Leonard vs Marvin Hagler (Las Vegas, Hoa Kỳ, 1987. Vô địch hạng trung thế giới)
Chưa có ai từng hạ được Hagler. Cho đến khi Ray tung đòn ngoạn mục và làm rúng động khán đài. Khi trọng tài chạy sang báo với tôi đây là vòng cuối, tôi đã nhảy ra và hét lên “Quá đã. Kết thúc rồi. Thắng rồi!”
Ray dang tay lên trời và chúng tôi vô cùng hãnh diện. Đêm đó chúng tôi đã được trọng tài hỗ trợ rất nhiều. Là một huấn luyện viên, bạn phải tận dụng những mối quan hệ nhỏ này và trong suốt sự nghiệp của mình, tôi đã luôn quan tâm đến những điều nhỏ như thế để giúp học trò của mình thành công.
Hoài Phương