>>>Những đại cao thủ ngốc nghếch trong truyện Kim Dung<<<
Trong số các nhân vật của Kim Dung, Hồng Thất Công được phác họa khá đơn giản, cũng không yêu cầu diễn xuất quá sâu sắc về mặt nội tâm.
Hình ảnh Bắc Cái trong phim ảnh thường được xây dựng hơi khác đi so với nguyên mẫu của Kim Dung tiên sinh, giản dị hơn, nghiêng về phần tếu táo, hài hước hơn là khắc họa được hình ảnh vị bang chủ đại trí tuệ, đại võ công nhưng rất đỗi đời thường và bình dị.
Thực chất, xem Hồng Thất Công qua sự thể hiện của Lưu Đan, người ta thấy giống với một… đạo sĩ phái Toàn Chân hơn là bang chúa Cái Bang. Còn dưới sự nhập vai của Lương Gia Nhân, Hồng Thất Công gần với tưởng tượng của độc giả hơn, nhưng cũng chỉ tập trung ở phần diện mạo.
Hồng Thất Công – đại hiệp ham ăn uống!
Hồng Thất Công – đại hiệp ham ăn uống!
Diễn viên kỳ cựu Lưu Đan đã thể hiện khá tốt cái khắc khổ nhưng thông tuệ qua vẻ ngoại hình đặc trưng của mình, còn khí phách uy vũ và chất quân tử của Bắc Cái thì lại chưa rõ nét.
Nhưng dù sao, ông cũng đã thành công phần nào với 4 lần nhập vai Hồng Thất Công – người anh hùng giản dị một kỷ lục trong làng phim ảnh. Kể từ đó, cứ nhắc tới Hồng Thất Công, người ta sẽ lập tức liên tưởng ngay tới Lương Gia Nhân và ngược lại.
Cửu Chỉ Thần Cái Hồng Thất Công là một trong những nhân vật quen thuộc nhất đối với những độc giả truyện Kim Dung. Là một trong Thiên hạ ngũ tuyệt gồm Đông Tà Hoàng Dược Sư, Nam Đế Đoàn Trí Hưng, Tây Độc Âu Dương Phong, Trung Thần Thông Vương Trùng Dương, Bắc Cái Hồng Thất Công là bang chúa của Cái Bang – bang hội lớn mạnh nhất võ lâm thời ấy.
Cùng với Đả Cẩu Bổng biến hóa kỳ diệu và Hàng Long Thập Bát Chưởng oai mãnh dị thường, Hồng Thất Công được xếp vào bậc đại tông sư võ học, đồng thời là người có uy tín cũng như danh vọng vào bậc nhất tại giang hồ.
Cùng với võ công cái thế, nhân phẩm cũng như tính cách của Hồng Thất Công cũng góp phần quan trọng làm nên thanh danh vang dội của Bắc Cái lừng lẫy Trung Nguyên. Ghét ác như cừu, một đời hành hiệp trượng nghĩa, hành xử công bằng, chính trực, chưa bao giờ lạm sát một người vô tội, Hồng Thất Công chính là một trong những mẫu đại hiệp hoàn hảo nhất mà Kim Dung từng xây dựng.
Có điều, bản thân ông lại là một anh hùng không hề hoàn hảo. Cái không hoàn hảo ấy được thể hiện ngay ở bàn tay của Hồng Thất Công. Bàn tay của ông chỉ có 9 ngón, bởi một ngón tay đã bị chặt đứt rời trong cơn tức giận. Hồng Thất Công lý giải: Hễ ngón tay trỏ máy động, nhất định sẽ được ăn ngon.
Và cũng bởi ham ăn ngon, ông đã vô tình khiến một huynh đệ sinh tử của mình chết thảm vì không tới kịp. Hối hận và giận dữ, Hồng Thất Công đã rút đao chém phăng ngón tay đó. Có điều, ngón tay dù đã đứt, tật ham ăn của bang chủ Cái Bang vẫn không sao bỏ được!
Chính Hồng Thất Công cũng tự nhận đó là thói xấu nhất của mình. Cứ nhìn thấy của ngon vật lạ, ông lập tức quên hết mọi sự trên đời. Thậm chí, tới thể diện của một đại cao thủ võ lâm ông cũng gạt phăng sang một bên, như khi nhìn thấy con gà nướng bùn của Hoàng Dung làm cho Quách Tĩnh. Vị bang chúa Cái Bang khi đó mắt nhìn trân trân vào con gà, cổ họng giật giật, nước dãi ứa ra, bộ dạng như thể sắp lao vào cướp vậy!
Cũng vì cái tật ham ăn đặc biệt của mình, Hồng bang chủ đã bị Hoàng Dung dụ dỗ, đem toàn bộ Hàng Long Thập Bát Chưởng trấn phái của mình dạy cho Quách Tĩnh. Nên nhớ lúc đó, họ hoàn toàn chỉ là bèo nước gặp nhau, kể cả khi biết Hoàng Dung là con gái của Hoàng Dược Sư thì đối với Hồng Thất Công, cô chẳng qua cũng chỉ là con của một vị bằng hữu mà thôi. Vậy mà lão dám đem 15 chiêu chưởng pháp vô địch thiên hạ ấy truyền thụ cho Quách Tĩnh, chỉ để đổi lại được thưởng thức những món ngon vật lạ trên đời.
Sự hoàn hảo của đại anh hùng
Thói tham ăn uống khó tin của Hồng Thất Công có thể khiến nhiều người cười thầm, thậm chí mỉa mai sau lưng lão, nhưng nhân cách và khí phách của Bắc Cái lại hoàn toàn trái ngược. Bỏ qua tật xấu gần như duy nhất của lão, người ta thấy hiển hiện sừng sững một vị đại hiệp quân tử, nhân nghĩa và trung hậu đứng đầu trong thiên hạ!
Đông Tà Hoàng Dược Sư một thân bản lĩnh kinh thiên động địa, võ học đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực, văn chương có thể bài bác lại thánh nhân, trí tuệ đứng đầu thiên hạ, nhưng vẫn phải dành cho Hồng Thất Công sự kính nể vô cùng đặc biệt.
Khi Hồng Thất Công tới Đào Hoa Đảo hỏi cưới vợ cho Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư nghe lão “cầu xin một chuyện” đã vừa mừng vừa lo, vội vã đồng ý, bởi chưa khi nào Bắc Cái mở miệng nhờ ai giúp đỡ. Trên đời làm gì có thứ làm khó được bang chủ Cái Bang hùng mạnh và đông đảo nhất trong thiên hạ? Hơn nữa, việc mà Hồng Thất Công làm chắc chắn đều là những điều nghĩa hiệp và tốt đẹp, chứ không bao giờ là những chuyện xấu xa, ác độc.
Thậm chí ngay cả khi đối mặt với kẻ thù, tinh thần võ hiệp cao thượng vẫn được ông đề cao hơn cả. Khi Âu Dương Phong – lão độc vật nham hiểm và ti tiện, từng gia hại ông không ít lần – gặp nạn giữa biển khơi, Hồng Thất Công vẫn ra tay cứu giúp, mặc cho Hoàng Dung vô cùng bất mãn. Bang quy của Cái Bang từ trước tới nay vẫn luôn là cứu giúp người trong cơn hoạn nạn, bất kể kẻ đó là ai. Ông thân là người đứng đầu của Cái Bang, làm sao có thể tự tay phá vỡ thứ bang quy truyền đời bao năm đẹp đẽ ấy?
Nhưng Hồng Thất Công lại không hề bảo thủ hay cứng nhắc như những bậc quân tử cổ hủ trong truyện. Ông phóng khoáng và thậm chí có đôi chút bốc đồng, thích hành sự tùy hứng, nhưng không bao giờ vượt khỏi ranh giới trượng nghĩa mình tạo dựng. Thất Công có thể nghịch ngợm truyền thụ võ công cho bất cứ ai lão thấy có duyên, có thể vượt tường vào trong đại nội ăn vụng cho “đã thèm”, nhưng những lúc cần tới bản lĩnh, khí độ của một vị đại tông sư, Bắc Cái lại cho thấy không phải ngẫu nhiên mà tiếng thơm của ông vang danh trong thiên hạ.
Đoạn văn mô tả Hồng Thất Công một thân chính khí lẫm liệt đối diện với câu hỏi hóc búa của Cừu Thiên Nhận đã mang lại ấn tượng mạnh mẽ nhất cho người đọc về hình ảnh của một vị đại anh hùng. Thiết Chưởng Thủy Thượng Phiêu Cừu Thiên Nhận vốn là bang chủ của Thiết Chưởng Bang, một đời làm vô số việc ác, trong lúc bị đông đảo cao thủ vây công lại thốt lên: “Vị nào cả đời chưa từng làm việc xấu, chưa từng giết người vô tội hãy bước ra đây. Tại hạ xin vươn cổ chịu chết, nếu cau mày một cái thì không phải là hảo hán!”
Câu nói ấy đã khiến tất cả các cao thủ võ lâm kia phải dừng tay. Cả đời sống trên đầu gươm mũi kiếm, dưới tay họ đã có biết bao nhiêu người bị giết và trong số đó, không phải ai cũng hoàn toàn có tội. Đã bước lên tới vị trí cao thủ võ lâm, chẳng một ai dám tự nhận mình chưa bao giờ làm việc xấu, chưa giết nhầm người. Nhưng trong lúc tất cả các cao thủ bị câu hỏi ấy trói buộc, Hồng Thất Công lại xuất hiện.
Vị đại anh hùng đó lẫm liệt tuyên bố: “Lão khiếu hóa nhất sinh giết hai trăm ba mươi mốt người, kẻ nào cũng là quân gian ác, nếu không là tham quan ô lại, thổ hào ác bá thì là đại gian đại ác, phụ nghĩa bạc hạnh. Lão khiếu hóa tham ăn tham uống nhưng bình sinh chưa từng giết người nào tốt. Cừu Thiên Nhận ngươi là người thứ hai trăm ba mươi hai đấy!”
Cừu Thiên Nhận võ công không thua kém Hồng Thất Công, nhưng bị chính khí của Bắc Cái làm cho sụp đổ, toan nhảy xuống vực tự tận để kết liễu cuộc đời tội lỗi của mình. Cái hùng oai của bậc đại hiệp chính nghĩa trong con người của Hồng Thất Công còn khiến cho vô số các đại cao thủ khác phải hổ thẹn khi nhìn lại chính bản thân mình.
Có thể, trong Thiên hạ ngũ tuyệt, Thất Công không phải người xếp hạng đầu. Trong võ lâm, vẫn có những đại cao thủ có thể đánh ngang tay hoặc vượt trội hơn Bắc Cái. Nhưng nếu xét về cách làm người, cách đứng trên giang hồ một cách lẫm liệt, đường hoàng không biết tới 2 từ “hổ thẹn”, Hồng Thất Công luôn xứng đáng là một nhân vật đứng đầu.
Vốn dĩ, Hồng Thất Công không hề hoàn hảo, cũng không phải là một bậc thánh nhân không khiếm khuyết. Nhưng ông lại là anh hùng – một đại anh hùng thực sự. Bởi anh hùng vốn đâu cần hoàn mỹ. Họ chỉ cần có trái tim của một đại trượng phu đầu đội trời, chân đạp đất, vậy cũng đã là quá đủ …
Theo NewZing