Ông cha ta xưa đã lấy hiện tượng tự nhiên “Con gà tức nhau tiếng gáy” để nói về một nét chung trong tâm lý con người. Đó là tâm lý không muốn thua ai, không chịu kém ai.
Người ta sẵn sàng “thua thầy một vạn” nhưng không thể chịu được khi “kém bạn một ly” Với tâm lý vì “tức nhau tiếng gáy” mà sinh ra đố kỵ, nhỏ nhen, hẹp hòi trong nhiều lĩnh vực, nó diễn ra các hành vi đả phá hoặc triệt hạ nhau dưới nhiều hình thức, gây thiệt hại đáng kể về tâm lý, danh dự và vật chất, đôi khi có cả sự nguy hiểm đến tính mạng nữa!
Trong giới võ thuật thì hiện tượng “Con gà tức nhau tiếng gáy” của một số võ sĩ thời xưa đã dẫn tới những cuộc chiến đẫm máu giữa các võ phái/võ đường với nhau, hoặc chí ít cũng là trận chiến một mất một còn giữa 2 đấu sĩ mà kết quả cuối cùng là làm khuyết đi những nhân vật có tài nhưng kém phần may mắn.
Trong một câu chuyện của một võ sư nổi tiếng vào những năm 1960 được đăng tải trên mục thể thao báo Thanh niên số ra ngày 07/03/2017 của 2 tác giả Hoàng Trọng – Bích Thu đã cho thấy điều này.
Tinh thần thượng võ của võ sĩ/hiệp sĩ ngày xưa mà ta đã từng có dịp đọc được trong các pho truyện dã sử hay kiếm hiệp, có lẽ đã được các tác giả xây dựng dựa trên lý tưởng hướng thiện nhằm tôn vinh hình ảnh và tinh thần võ sĩ đạo của những võ sĩ thời xưa. Rất tiếc thời nay tinh thần thượng võ ấy đã mờ nhạt đi nhiều!
Thực tế, trào lưu võ thuật ở vào các thập kỷ nhá nhem giữa cũ và mới thì các trận tranh hùng, công khai hay bí mật trên sàn/bãi đấu, đều ít nhiều để lại các hậu quả không thể lường trước, mà chuyện kể của võ sư P.L trong bài báo nêu trên là một ví dụ điển hình.
Cái căn cơ trong vấn đề này là tính háo thắng của một số võ sĩ thời ấy là mấu chốt. Thời ấy, người ta chỉ nghĩ đến việc thắng để nổi tiếng, nó đồng nghĩa với việc có nhiều học trò. Và nếu thua thì ngược lại, chứ họ không nghĩ rằng phổ cập võ thuật cho mọi người còn có một mục đích cao đẹp hơn. Do vậy, chẳng may bị thua, người ta bằng mọi cách, mọi thủ đoạn để trả thù hay triệt hạ đối phương có khi cho đến chết. Người thua đã hành động hèn hạ, nhưng người thắng cũng không có gì gọi là vinh quang. Bởi, ranh giới thắng và thua rất mong manh và không thể là một kết quả bất di bất dịch, khi cái “tiếng gáy” chiến thắng cất lên “quá to” và không đúng thời đúng lúc. Hệ lụy có khi phải trả bằng tính mạng là chuyện hoàn toàn có thể xảy ra.
Thời gian gần đây, trong giới võ thuật Việt Nam đương đại cũng vừa trải qua một cơn “phong ba” mà nguyên nhân bắt nguồn cũng từ chuyện “Con gà tức nhau tiếng gáy” đã làm náo loạn diễn đàn võ thuật trên nhiều trang báo do sự vào cuộc của các nhóm phóng viên!
Do vậy, thiết nghĩ đã ở vào hàng võ sư rồi thì có cần phải khoe khoang, phô trương hay thách đố như thế không? Hậu quả trong những sự kiện vừa qua là gì? Cộng đồng quan tâm đến võ thuật được một phen “tỏ mặt anh hùng”!
Người xưa đã nói “Cao nhân tắc hữu cao nhân trị” (người giỏi ắc có người khác giỏi hơn) Trong thiên hạ thiếu chi người tài cao, nhưng họ không khoe khoang lộ diện, cho nên đôi khi lắm kẻ đứng trước Thái Sơn mà không hề hay biết!
“Độc cô cầu bại của võ thuật Việt Nam: Suýt bỏ mạng vì bị trả thù”
Đây là tựa đề của một bài báo mà cũng là một lời cảnh tỉnh cho những ai đang mang trong mình tính khoe khoang háo thắng, đồng thời qua câu chuyện kể này chúng ta cũng thấy nó cho thấy sự hiểm nguy từ tính đố kỵ trong làng võ, để từ đó rút ra một bài học cho mình.
Cũng từ các hiện tượng tiêu cực trên nên đã có không ít võ phái trói buộc học trò của mình vào quy định của bản môn với điều răn: Cấm không được tranh hơn thua với người khác.
Hy vọng từ những bài học đắt giá đã xảy ra từ lâu hoặc mới đây sẽ đem lại cho những người mê võ có một suy nghĩ tích cực hơn, để không còn cảnh vì “Con gà tức nhau tiếng gáy” mà thiệt thân hay làm lu mờ hình ảnh của một võ sĩ thời danh.
Châu Minh Hay