Shootfighting – môn võ nghệ thuật tạo ra từ các đô vật

Shootfighting là một môn thể thao chiến đấu và cũng là một nghệ thuật chiến sự, với những người tham dự là những người được quản lí bởi Hiệp hội tổ chức Shootfighting Quốc Tế (ISFA). Shootfighting kết hợp chặt chẽ những kĩ thuật từ nghệ thuật chiến sự truyền thống của quần chúng nhân dân, nguồn gốc cơ bản nhất bắt nguồn từ cách đánh Muay của Thái và cách đánh tới, giật mạnh.

Choáng với cú đi cơ ấn tượng của Manny Pacquiao
Trận đấu khiến nước Mỹ phải kính nể Muay Thái.

Shootfighting trước đây được biết đến như lối đánh tương tự như võ sĩ đấu ở Nhật bằng cách sử dụng sự pha trộn giữa các lối đánh chiến sự, hoàn toàn đối lập với những võ sĩ chuyên nghiệp tấn công bằng cách giật mạnh ra phía sau. Việc sử dụng thuật ngữ này đã bị lãng quên từ chính cách nghĩ thông thường của chính nó. Lí do là vì nó đã được đăng kí thương hiệu bởi Bart Vale, người sử dụng cụm từ đó để miêu tả cho hệ thống chiến đấu lai tạp của mình, thứ có nguồn gốc từ cách đánh của đấu vật. Tuy nhiên, cụm từ đó đôi khi vẫn được sử dụng một cách thông tục.

SM-Amatör-MMA-Shootfighting-Baltiska-hallen-Foto-Mattias-Persson-5

Những ví dụ một khi được cân nhắc là cách đánh shootfighting, giải đấu hoặc tổ chức đều là Pancrase, boxing và Shooto, nơi mà rất nhiều võ sĩ vẫn được tự coi là những võ sĩ shootfighting. Ken Shamrock có thể là võ sĩ có cách đánh dễ nhận ra nhất, bởi vì kỉ luật của ông đã được ghi nhận trong việc sử dụng ngay từ những ngày đầu tiên ở UFC.

Lịch sử

Cách đánh theo lối Shootfighting dường như tương tự với nghệ thuật đấu chiến sự pha tạp có nguồn gốc bắt nguồn từ những năm 1970, khi mà Karl Gotch dạy một nhóm võ sĩ chuyên nghiệp người Nhật Bản cách đánh tiến tới và giật mạnh từ phía sau, thứ được gọi là “đánh móc” (hooking) hay “tấn công” (shooting). Vào năm 1976, một trong những võ sĩ chuyên nghiệp, Antonio Inoki, đã làm chủ tọa cho một se-ri những trận đấu nơi mà nghệ thuật đấu chiến sự pha tạp được coi trọng hơn cả. Điều đó đã dẫn đến sự quan tâm được nâng cao ở cách đánh chân thực và hiệu quả, và cuối cùng đã dẫn đến sự sáng tạo cho cách đánh vật, với một vài tổ chức cách đánh vật chuyên nghiệp thứ mà được hợp pháp hóa trong nghệ thuật đánh chiến sự, thứ được gọi là “tấn công”. Trong những năm 1990, sự thu hút ngày được tang cao, và các tổ chức có phong cách tấn công nhất định như Pancrase phát triển thành một tổ chức “tấn công” nhất định. Thuật ngữ “shootfighting” thường được miêu tả những sự kiện và những lối đánh.

SM-Amatör-MMA-Shootfighting-Baltiska-hallen-Foto-Mattias-Persson-7

Cụm từ “shootfighting” tuy nhiên được định nghĩa đầu tiên bởi Bart Vale, một người Mỹ có những nền tảng trong đấu vật. Ông là một tay đấu trong tổ chức võ quyền Fujiwara Gumi chuyên nghiệp của Nhật Bản (PWFG, một tổ chức Nhật Bản đấu vật theo phong cách chuyên nghiệp) vô địch trong gần 3 năm. Khi chuyển về Mỹ, Bart Vale sử dụng thuật ngữ “shootfighting” để mô tả hệ thống đánh của riêng mình, đó là sự kết hợp giữa các kĩ thuật đánh giật mạnh từ phía sau thứ mà ông học được từ Nhật Bản, và kinh nghiệm trong chiến đấu Karate và Kickboxing ở Mỹ của mình. Ông đã thành lập Hiệp Hội Shootfighting quốc tế để thúc đẩy môn đấy shootfighting như một môn thể thao chiến đấu đích thực.

Quy luật

(được trích ra nguyên gốc từ trang chủ của hiệp hội ISFA)

Hiện nay các trận đấu shootfighting chuyên nghiệp bao gồm duy nhất một hạng nặng kí (200 lb hoặc nhiều hơn). Nhưng bên cạnh đó cũng có những bộ phận nhẹ hơn cho những đối thủ chiến đấu cạnh tranh nghiệp dư. Trận đấu chuyên nghiệp diễn ra trong 30 phút không ngừng nghỉ nhưng trong khi đó trận đấu nghiệp dư chỉ diễn ra trong vòng 10 phút. Được tổ chức trong một vòng đấu vật tiêu chuẩn, các võ sĩ cạnh tranh được phép đá, sử dụng đầu gối hoặc khuỷu tay hay bất kì bộ phận nào trên cơ thể, ngoại trừ vùng hang, cũng như headbutt. Bởi vì không được đeo gang tay, võ sĩ không được phép đấm vào đầu, mặc dù lòng bàn tay mở và tát được cho phép. Bất kì loại ném hay gỡ bỏ đều được cho là hợp pháp và đối thủ cạnh tranh được phép đánh cho đối thủ của mình ngã khỏi dàn thi đấu. Ngoài ra, bất kì loại khóa đều được cho là hợp pháp như cuộn cảm ngoại trừ vùng cổ. Chỉ có 4 lỗi đó là đánh vào mặt, mảng mắt, kĩ thuật đánh vào khí quản và vùng háng.

Pierre-Shootfighting

Cuộc chiến sẽ kết thúc khi có một đấu sĩ bị hạ gục sau khi đếm đến 10, gõ 5 lần xuống sàn hoặc bị buộc thua. Một tay đấu bị buộc thua khi giữ dây thừng phá vỡ sự tổ chức, nhưng điều này ước tính chỉ chiếm 1/3 lần knock down. Nắm lấy dây thừng 15 lần đồng nghĩa với việc tay đấu bị thua trong trận đó. Nếu như cho đến hết giờ mà vẫn chưa tìm ra được người thắng cuộc, trận đấu đó được coi như là một trận hòa.

Có thể bạn quan tâm: Đoạn video clip về môn thể thao này

[jwplayer player=”1″ mediaid=”75055″]

Q.B (Tổng hợp)