Võ thuật thay đổi cuộc đời tôi

(Bài dự thi Võ thuật trong trái tim tôi)

Theo tôi võ thuật không chỉ đơn thuần là tự vệ, nó như một thanh kiếm vậy được trui rèn và tuỳ vào người sử dụng nó với mục đích ra sao thôi…

 Với tôi thanh kiếm đó giúp tôi khẳng định vị trí của mình nhiều hơn là để tự vệ. Cảm nhận của tôi về võ thuật rất ít nhưng câu chuyện dưới đây là tất cả cảm nhận của tôi từ lúc biết đến võ thuật và thành một người đàn ông biết suy nghĩ và không còn nóng tính như trước.

Tôi lớn lên với thân hình to cao nhưng đó chỉ là một cái thùng rỗng. Lần đầu tiên tôi hiểu cảm giác là ngoại hình tôi chẳng giúp được gì khi bị đuổi đánh  Ỷ mình to con nên tôi rất ỷ y vào nó cho đến khi gây chuyện với một nhóm bạn hồi lớp 7. Tôi bị đập cho một trận nhớ đời, chẳng phản kháng lại được tí gì. Tôi cứ nghỉ chỉ là mình vẫn chưa đủ to cao chưa đủ mạnh nên lại tập tành tập tạ đủ thứ nhưng cũng vẫn đâu lại vào đấy. Cho tới một ngày khi trên đường đi vào phòng tạ tôi đã lươt ngang qua lớp Boxing và thấy một anh chàng với làn da nâu người bóng loáng mồ hôi cỏ vẻ tập luyện rất dữ dội, anh tung nắm đấm liên tục vào bao cát nghe tiếng rõ to. Hào hứng và bị lôi cuốn ngay nên tôi đã không ngừng ngại đăng kí vào lớp Boxing để có cơ hội trả thù đám bạn ấy.

boxing-gloves

Tôi lao vào tập không ngừng, một tháng, hai tháng rồi tới sáu tháng, tôi không hiểu lý do tại sao bạn tập tôi ai cũng được tập nào là đấm móc ngang và móc dọc đủ kiểu nhưng riêng tôi thì thầy chỉ cho di chuyển lên xuống qua lại và đấm thẳng. Suốt sáu tháng trời chỉ như vậy và các bài tập thể lực lập đi lập lại. Chán nản chẳng thấy khá hơn…

Cho tới một ngày, thầy cho tôi đánh giao hữu với một anh từ phòng tập khác tới, tôi thua và bầm mắt nhưng đã hiểu ra căn bản chưa vững thì có phát triển cỡ nào cũng chỉ có hạn thôi. Tôi kiên trì tập đòn cơ bản hơn thêm hai tháng sau thì đã được tập tất cả về Boxing. Cái cảm giác trả thù được nhóm bạn đã đánh tôi chẳng vui vẻ như tôi nghĩ, quá dễ dàng và chẳng mang lại cảm xúc thích thú nào cho tôi, chẳng bằng một trận đánh giao hữu vui ở phòng tập. Tôi nghĩ nếu mình luyện tập thêm thì sẽ có nhiều cơ hội gặp người mạnh để đấu và chắc sẽ thích thú lắm. Tôi tìm tòi đến cả Taekwondo, Karate đến cải thiện bước chân và cái đòn chặt của mình. Từng trận đánh đều rất hào hứng nhưng dần cũng chẳng còn tí cảm xúc gì. Tôi điềm tĩnh hơn, trầm tính và dần đã hiểu ra ít nhiều cốt lõi của võ thuật đối với tôi.

Taekwondo_by_djunko

 Đối với tôi, sử dụng võ thuật cho việc đúng còn khó hơn là tập luyện để thành thạo nó. Dùng sai chẳng khác nào là hại người, ai tập võ chắc cũng có thể hiểu một võ sĩ khi vận sức lên đánh một người chẳng tí gì phòng vệ hậu quả sẽ thế nào rồi. Võ thuật không rèn ngoại hình cho tôi nhiều, tôi vẫn to con, chẳng sáu múi chẳng cơ bắp hơn nhưng nó rèn cho tôi cái tâm vững chắc hơn và tĩnh hơn. Rèn luyện nó thì dễ nhưng để hiểu hết về nó thì khó hơn nhiều. Giờ tôi chẳng tập võ thường xuyên như trước nữa, chỉ vài bữa một tuần để khỏi quên cái thói quen ấy thôi. Tôi dành nhiều thời gian đi tìm hiểu nhiều về cái tinh tuý của nó hơn, sâu xa quá chưa hiểu được gì mà có vẻ như nó đã hiểu rõ tôi và đã thay đổi tôi, từ một thằng nhóc hiếu chiến, ỷ y vào ngoại hình mình, ham muốn trả thù những ai tổn thương mình, đã thành một người đàn ông điềm tĩnh và chững chạc hơn rất nhiều.

 Tuy có hơi lạc đề bởi tôi ít giỏi về khoản văn vẻ, không dài dòng thế thì cũng chẳng biết nói sao về cảm nhận của tôi về võ thuật nữa . Võ thuật trong tôi là vậy đó, từ một công cụ để trả thù và làm tổn thương người khác giờ đã trở thành một thứ gắn bó với tôi, giúp tôi tĩnh tâm hơn và còn giúp đỡ được khá nhiều cho người xung quanh nữa.

Phùng Thế Anh (Xóm Chiếu, P.14, Quận 4, TP.HCM)