Đã 3 năm kể từ ngày tôi bén duyên cùng với Vovinam. Ngày ấy, là một cậu sinh viên IT năm 2, tôi vẫn còn long nhong lắm. Ngày ấy, tôi không thể tìm được tiếng nói chung trong căn phòng 8 thành viên ở ký túc xá. Tôi chán nản. Tôi đi tìm niềm vui. Tôi đi tìm khao khát, động lực cho chính mình. Tôi tìm bạn trong các chương trình tình nguyện. Tôi tìm đến những câu lạc bộ, hội, nhóm. Tôi tìm đến các hoạt động ngoại khóa. Tôi lao vào và cháy hết mình. Tôi đến với CLB Vovinam KHXH&NV cũng theo cái cách ấy.
Vậy thì tại sao lại là Vovinam? Mà không phải Võ cổ truyền, Karatae, Taekwondo… Tôi nghĩ đơn giản lắm: Trong các màu áo võ phục, tôi thích màu xanh. Vậy là tôi chọn Vovinam. Vovinam đem lại cho tôi thật nhiều thứ quý báu.
Theo thời gian, võ thuật ngày nay không còn nhấn mạnh vai trò chiến đấu và chiến thắng bằng mọi giá như trước, võ thuật chú trọng hơn nhiều đến các mục tiêu khác như để rèn luyện sức khỏe, tự vệ, thể thao… Vovinam cũng như vậy. Ở Vovinam, tôi không chỉ được học về những thế đấm, đá, gạt, đỡ, lao, gối, chỏ, vật, đòn chân… mà tôi còn được thấm đượm cái tinh thần võ đạo, cái đạo đức của một người học võ. Ở CLB Vovinam, tôi được gắn kết cùng những đồng môn khác không chỉ qua những giờ tập tại câu lạc bộ mà còn ở những giờ vui chơi, sinh hoạt ngoại khóa. Gần đây nhất chính là cuộc thi “Miss Võ thuật”, sân chơi thú vị cho các nữ môn sinh Vovinam, quy tụ nhiều đơn vị dự thi.
Tôi học Vovinam và chính nó đã truyền ngọn lửa ý chí, vượt khó, vượt qua những cái ngưỡng của chính bản thân mình bởi những con người đáng khâm phục, những con người cháy hết mình vì đam mê. Không ai khác chính là các thầy cô, các anh/chị trong CLB KHXH&NV (địa điểm nơi tôi tập luyện_ktx A,B ĐHQG). Tâm đắc với tôi nhất chính là thầy Võ Nhật Sơn, người thầy, người anh tôi khâm phục và kính trọng ở trong câu lạc bộ cũng như cuộc sống bên ngoài.
Tôi… Một đứa phải xa nhà từ sớm, tôi tiếp xúc với cuộc sống tự lập, không cơm nhà mẹ nấu, không áo quần mẹ giặt, không được nghe tiếng cha răn dạy mỗi ngày. Tôi thấu hiểu khi mà những cái xấu luôn hiện hữu xung quanh, nếu không đủ bản lĩnh thì cuộc sống rất dễ cuốn ta vào những điều đó. Võ thuật cũng vậy, nếu không cân bằng được giữa võ thuật và võ đạo thì chúng ta cũng rất dễ sa ngã, đánh mất đi những giá trị đích thực của một võ sinh. Đã 10 năm từ ngày thành lập câu lạc bộ, đầy ắp những khó khăn, biết bao thế hệ môn sinh (đa phần là sinh viên) nối tiếp nhau, đến rồi đi. Thế nhưng có một con người vẫn đứng vững đến tận bây giờ. Đó chính là thầy Sơn. Quả thật không dễ để tìm được một người như thầy.
“Việt võ đạo sinh nguyện đạt đến cao độ của nghệ thuật để phục vụ dân tộc và nhân loại.
Việt võ đạo sinh nguyện trung kiên phát huy môn phái, xây dựng thế hệ thanh niên dấn thân hiến ích.
………….
Việt võ đạo sinh tự tín, tự thắng, khiêm cung, độ lượng, luôn tự kiểm điểm để tiến bộ”
Phảng phất trong những điều tâm niệm ấy, hình ảnh đầu tiên tôi nghĩ đến chính là thầy Sơn. Thầy cống hiến, thầy hi sinh nhiều. Lắm lúc trong câu lạc bộ, chúng tôi vẫn hay chọc ghẹo thầy, sao thầy giỏi, thầy đẹp trai mà mãi đến giờ vẫn “giường đơn gối chiếc”. Nhưng có lẽ những ai đã từng tiếp xúc nhiều với thầy mới có thể hiểu, thầy đã dành quá nhiều thời gian, tâm huyết của mình cho câu lạc bộ. Dẫu có trở ngại, khó khăn, lắm lúc đơn độc. Thầy là một tấm gương sáng về cho tôi.
Dẫu biết cho đi là không cần nhận lại nhưng tôi vẫn mong ước rằng rồi một ngày thầy sẽ nhận lại được thật nhiều những niềm vui, những hạnh phúc cho riêng mình.
Một trong những cái quý báu nhất nữa tôi muốn nói đến khi nhắc tới Vovinam nữa chính là tình bạn. Ở câu lạc bộ, tôi được gặp với những người anh, người chị, người em đến từ nhiều trường ĐH-CĐ khác nhau, những ngành nghề khác nhau, đến từ những vùng miền khác nhau. Tưởng chừng sẽ khó hòa nhập lắm. Vậy mà võ thuật đã gắn kết chúng tôi lại. Quả thật là một thứ gắn kết kỳ lạ. Nhớ những tiếng cười, nhớ những giờ luyện tập mệt lã người cùng nhau, nhớ những mùa thi vượt môn đầy mệt mỏi, áp lực. Vậy mà cứ xuống lớp võ là tôi lại thấy thoải mái lạ thường, ấm áp lạ thường. Ai đó đã từng nói rằng: “Khi có những người bạn cùng đam mê, gắn bó cùng ta thì ta sẽ thấy cuộc sống thật ý nghĩa”. Quả thật là như vậy.
Thời gian cứ trôi. Những kỷ niệm, tình cảm của tôi gắn bó với Vovinam ngày càng nhiều. Có lẽ…có lẽ… có những lúc tôi phải tạm gác lại niềm đam mê với Vovinam để lo nghĩ nhiều hơn về cơm áo gạo tiền, về tương lai mà một cậu kỹ sư công nghệ thông tin tương lai như tôi cần phải nghĩ đến. Thế nhưng tôi chắc chắn rằng: Tôi yêu Vovinam, và điều này mãi nằm trọn trong trái tim tôi!
Nguyễn Phi Viễn (ký túc xá khu B ĐHQG TP.HCM)