“Sự hiếu kỳ của một nữ sinh Mỹ tại Nhật Bản cùng sự hấp dẫn của thế giới tội phạm ngầm ở Tokyo khiến tôi không thể dừng những câu hỏi về Yakuza”, nữ sinh Mỹ kể trên Travelerstales.
Bắt đầu trải nghiệm
Tôi, Anne Van, từng là một nữ sinh viên cao đẳng bù đầu với việc học trong suốt 8 tháng ở Nhật Bản và chưa bao giờ nghĩ ngày này sẽ đến. Hôm đó, tôi đứng trước Jumbo Tron, một màn hình quảng cáo phía trước nhà ga Shinjuku, để đợi anh chàng Ichiyo vì anh ta hứa cho tôi tham gia một cuộc phiêu lưu vào thế giới ngầm Tokyo. Tiếng Nhật của tôi đủ tốt để trò cho chuyện vì thế tôi thực sự cảm thấy hứng khởi với những điều sắp tới. Tôi nhìn thấy một đoạn quảng cáo thương mại của tập đoàn nước uống hàng đầu Nhật Bản, Suntory, xuất hiện trên màn hình với cái nhìn chằm chằm của diễn viên Dustin Hoffman. Mũi ông ta nhìn to hơn so với bình thường khi ông nâng ly trước mặt và nói: “Thời gian của Suntory”. Tôi cảm nhận những lời nói vang vọng giữa các tòa nhà chọc trời khiến khu Shinjuku thêm ồn ào. “Mũi to”, Ichiyo nói, đồng thời tay đập vào vai tôi. Chúng tôi cười nói và đi vào lối chính dẫn đến Kabuki-cho, một trong những điểm vui chơi yêu thích của Ichiyo. Mặc dù Ichiyo sở hữu khổ người nhỏ nhắn và cách cư xử sách vở mà anh cho rằng mọi kẻ xấu xa đều phải sợ nhưng tôi vẫn tự nhủ việc phải tự bảo vệ bản thân. Nhiều người nói khu vực này là lãnh thổ của Yakuza và cảnh sát hầu như không thể hành luật ở đây. Tôi đã nghe những tin đồn rằng bất kỳ ai cũng có thể bị bắn đột ngột dưới làn đạn, giống những cuộc tranh cướp lãnh thổ của các băng đảng tại quê hương tôi, Los Angeles, Mỹ.
Ichiyo dừng trước một tòa nhà màu hồng nhạt với dòng quảng cáo khổng lồ màu tím Boom Boom Palace của cửa hàng đồ chơi người lớn. Tôi có thể thấy tất cả các loại hình khiêu dâm với hàng loạt ma-nơ-canh mặc trang phục theo phong cách thời trang nhất thông qua một cửa sổ. Tôi chắc chắn chúng không phải kiểu phiêu lưu mà tôi muốn trải nghiệm. “Ichiyo, nếu anh muốn đi mua sắm thì tôi sẽ đợi ở đây”, tôi nói với giọng lo lắng nhưng anh trả lời rằng chúng tôi sẽ gặp bạn bè của anh ấy trong một văn phòng phía sau cửa hàng. Tôi nghe nói những kiểu địa điểm thế này thường chứa chấp những thành phần bất hảo trong một căn phòng nhỏ. Tuy nhiên, tôi buộc phải thay đổi suy nghĩ khi tôi vô tình ngửi thấy hương thơm của dâu tây và nho. Nơi này không giống một văn phòng tiềm ẩn đầy sự đe dọa mà giống một cửa hàng bánh kẹo. Sau đó, tôi nhìn các đồ chơi tình dục trên các kệ hàng. Các kệ nhét đầy những hộp kẹo quần lót màu sắc có thể ăn được. Tâm trí của tôi như đang tham dự một cuộc chạy đua với những điều Ichoyo nói: “Bạn tôi có vệ sĩ nên cậu hãy để hai tay lên phía trước”. Tôi cảm thấy như tôi đang tham gia diễn một cảnh quay bạo lực với những hành động mạnh mẽ trong một bộ phim của Quentin Tarantino (đạo diễn nổi tiếng với thể loại phim bạo lực). Tôi giữ tay gần thắt lưng khi chúng tôi đi trên con đường ngoằn ngoèo đến phía sau cửa hàng. Một người đàn ông mặc đồ đen đứng trước cửa, ra dấu và cho phép chúng tôi vào. Một bộ phận người Nhật thích tiếng Anh và thường biến tấu nó bằng những hành động hài hước nhưng hai vệ sĩ sumo đang đứng ở hai bên cửa ra vào lại khiến tôi không vui chút nào.
Ichiyo nói bằng tiếng Nhật với một người đàn ông: “Nakashima, đây là Anne, bạn của tôi và cô ấy đến từ Mỹ”. Người đàn ông đó là một Yakuza. Mái tóc bóng mượt của ông ta làm nổi bật đôi xương gò má và một hình xăm rồng kéo dài từ dưới cánh tay lên trên cổ. Hầu hết Yakuza mà tôi thấy trong các bộ phim đều mặc vest màu đen, bất kể nhiệt độ là bao nhiêu. Ngoài ra, họ thường mất một vài ngón tay do ông trùm trừng phạt. Nhưng sau khi đếm, tôi thấy số ngón tay của Nakashima còn nguyên vẹn. Tôi chỉ ngạc nhiên vì Ichiyo với diện mạo thư sinh lại quen nhiều nhóm bạn bè khác nhau như thế. Tôi cúi đầu xuống gần đầu gối. Trước đó, bạn bè Nhật Bản đã khuyên tôi không nên sai sót trong việc cúi chào một người lớn tuổi hơn mình ở quốc gia này. Khi tôi cúi xuống càng thấp thì tôi càng thể hiện lòng tôn kính. Nakashima nhìn chằm chằm vào ngực tôi sau đó đến khuôn mặt.
“Rất vui được gặp cô. Ichiyo nói với tôi cô quan tâm đến các góc cạnh khác nhau của nước Nhật”, ông ta nói. Tôi cảm thấy bớt lo lắng hơn và quyết định trả lời bằng tiếng Nhật: “Vâng, ở mức vừa phải thôi”. Dường như Nakashima có thể đọc suy nghĩ của tôi nên ông cười và khuyên tôi không phải lo lắng. Ông cho biết anh là quản lý cửa hàng và chịu trách nhiệm sản xuất phim khiêu dâm. Tôi hy vọng ông ta sẽ không đề nghị hợp tác với tôi để làm một bộ phim. May mắn thay, tôi đang mặc một bộ quần áo bình thường của sinh viên với quần jean và áo sơ mi in mờ tên trường UCLA. Ngoại hình của tôi lúc này thật sự không hấp dẫn. Nếu tôi không hiểu con người của Ichiyo, có lẽ tôi đã nghĩ anh ta sắp đặt đưa tôi đến đây. “Thật sự, tôi muốn mời cô xem bộ phim tôi đang thực hiện. Tôi muốn mang nó đến Mỹ”, Nakashima bộc bạch. Chúng tôi theo Nakashima xuống một hành lang nhỏ chứa đầy mùi cay nồng của mồ hôi để đến một khu vực khác của cửa hàng. Ông mở cửa một căn phòng thay đồ. Tôi ngồi xuống một chiếc ghế đầy vết bẩn và cố gắng giữ mọi thứ trong dạ dày không trào lên. Một dòng suy nghĩ xoẹt ngang qua đầu, việc đầu tiên tôi sẽ làm khi về nhà là đốt bộ quần áo mà tôi đang mặc.
Nakashima búng tay và một màn chiếu xuất hiện. Trên màn hình, hình ảnh một Yakuza bị thương với dáng đi loạng choạng đang cố gắng bước qua đường. Một tên mafia khác chạy vào một loạt con hẻm nhỏ cho đến khi hắn dồn người đàn ông bị thương vào chân tường. Qua những cảnh quay ban đầu, tôi nhận ra đây là một bộ phim nghệ thuật với cốt truyện về hành trình một Yakuza rửa tay gác kiếm vì hắn không muốn sát hại thêm bất kỳ ai. Tôi khẳng định với thời lượng chiếu khá ngắn, một tiếng hai phút, bộ phim đã thành công trong việc truyền tải ý nghĩa nhân văn của nó. “Cô nghĩ thế nào? Nó sẽ thế nào khi chiếu ở Mỹ?”, Nakashima bật đèn lên và hỏi tôi. Tôi thực sự thích và đánh giá cao chất lượng của bộ phim và nên tôi quyết định trả lời thật lòng khi anh ta hỏi. Người Mỹ hiện rất quan tâm đến các Yakuza vì họ khá giống mafia ở đất nước tôi. Sự khác biệt lớn nhất là Yakuza có một lịch sử lâu dài hơn. “Vâng, chúng tôi có truyền thống lịch sử dài. Một số người nghĩ chúng tôi bắt đầu từ các Samurai, những người phải tự lo cho bản thân khi tướng quân của họ mất quyền lực. Những người khác nói chúng tôi như Robin Hood của đất nước cô, người có khả năng bảo vệ người dân và những kẻ yếu. Nếu là tôi, tôi sẽ chọn Robin Hood”, Nakashima mỉm cười và chia sẻ. Tôi quay sang phía Ichiyo và nhìn thấy thái độ nghiêm túc của anh: “Tôi tán thành ý kiến của anh. Nhật Bản cần Yakuza. Họ giữ cho chính phủ của chúng tôi đi đúng đường”. Nhờ sự nhạy cảm của một người hiếu kỳ, tôi cảm thấy Ichiyo đang nỗ lực bảo vệ mafia và anh phải tìm đến sự giúp đỡ của Nakashima. Nhưng tôi không muốn biết hoặc tham gia vào công việc làm ăn giữa hai người.
Bữa trưa với một Yakuza
Sau đó Ichiyo mời tôi đi ăn trưa và Nakashima ngỏ ý muốn đi cùng. “Tuyệt! Bây giờ tôi đi bộ ở nơi công cộng với một Yakazu và những vệ sĩ của ông ta. Mọi người sẽ nghĩ tôi là một gái điếm và đang làm việc cho hắn”, tôi tự nhủ. Trước đó, tôi đã bị cáo buộc như thế một vài lần và cảnh sát đã chặn và tra hỏi tôi mỗi khi tôi đi chơi với nhóm bạn nam người Nhật Bản. Họ nghĩ rằng một phụ nữ da trắng đi một đám đàn ông Nhật chỉ có thể cô ta là gái làm tiền. Tuy nhiên, tôi không thể từ chối lời đề nghị của Nakashima, vì vậy tôi ngoan ngoãn đi theo sau những người đàn ông này. Ichiyo và tôi ngồi ghế sau của một chiếc Mercedes Sedan màu đen bóng với mùi khói thuốc lá nồng nặc. Hai vệ sĩ nhanh chóng kẹp chúng tôi ở giữa. Chiếc xe tăng tốc từ Kabuki-cho hướng tới khu Shinjuku. Tôi cảm thấy khó thở bởi mùi khói thuốc và sự khó chịu của loại nước hoa nam rẻ tiền. Vì thế, tôi rất cảm kích tài xế cho dừng xe trước một quán cà phê với tên gọi “The Dollar Monkey”. Tôi hy vọng địa điểm yêu thích của Nakashima là để ăn cơm trưa chứ không phải dùng món trùng với tên cửa hàng. Tôi từng nghe nhiều cửa hàng có khỉ sống trong thực đơn, đặt biệt ở Trung Quốc. Sau đó, tôi thở phào nhẹ nhõm khi chúng tôi ngửi thấy mùi bánh mì mới ra lò và nhìn thấy thực đơn gồm các loại sandwich và mì xào.
Tôi như một người nổi tiếng đang đi bộ với đám tùy tùng. Các vệ sĩ vội vàng kéo chiếc ghế ưa thích của Nakashima trong góc, rồi dùng một chiếc khăn trải bàn màu vàng phủi bụi trên chiếc ghế. Sau đó, một nhân viên phục vụ quay lại bếp để cảnh báo các đầu bếp. Tôi có thể hiểu lý do tại sao Ichiyo có thể giao du với một Yakuza. Sự chú ý của mọi người khiến anh ấy cảm thấy tầm quan trọng của bản thân. “Tôi có thể hỏi ông vào tổ chức này lâu chưa, được không?”, tôi bắt đầu hỏi vì sự cuốn hút của thế giới ngầm Nhật Bản khiến tôi không thể cưỡng lại. Những hiểu biết ít ỏi của tôi về một mafia dường như chưa đủ để thỏa mãn bản tính hiếu kỳ. Các vệ sĩ nghiêng người về phía trước, vai của họ tạo thành một hàng rào bảo vệ xung quanh Nakashima sau khi họ nghe thấy câu hỏi của tôi. “Nếu cô không phải là một phụ nữ xinh đẹp, cô có thể đã bị giết vì câu hỏi đó”, ông ta nói với giọng lạnh lùng. Mồ hôi chảy xuống phía sau cổ tôi. Tuy nhiên, Yakuza cười phá lên một cách sảng khoái: “Tôi đùa đấy. Tôi tham gia khi tôi vừa rời trường trung học. Họ tuyển tôi từ một băng đảng đường phố mà tôi đã từng là đại ca. Trước đó, tôi có cái nhìn tích cực về Yakuza và tôi nghĩ đó là một vinh dự”. Sau đó, tôi tò mò về việc Nakashima uống một tách vảy cá với ông chủ hay hỏi về truyền thống cắt ngón tay út. Đôi lông mày của Ichiyo nhíu lại và tỏ ra giận dữ vì tôi làm phiền Nakashima dùng bữa trưa. “Không sao. Tôi thích việc cô quan tâm đến thế giới của tôi”, người đàn ông đó đáp lại sự phản ứng của Ichiyo. Ông giải thích khi một ai đó xúc phạm ông trùm hoặc phá vỡ luật Yakuza, họ phải thể hiện sự hối lỗi bằng cách cắt đứt khớp đầu ngón tay út. Nếu người này tiếp tục mắc lỗi, ông ta sẽ phải cắt phần tiếp theo, chuyển sang các ngón khác cho đến khi hết tội. Nhưng ông khẳng định hình thức này thường không cần thiết. Tôi hiểu ý của ông vì nếu một tên nào đó phải chặt thêm khớp ngón tay, đồng nghĩa hắn sẽ bị giết trước khi chuyển sang ngón kế.
Tôi biết tôi không nên hỏi một câu hỏi khác nhưng Nakashima dường như là một cuốn từ điển tốt. “Yakuza có bán phụ nữ nước ngoài không?”, tôi hỏi tiếp. Sự khó chịu và lạnh lùng toát ra từ mặt Ichiyo và các vệ sĩ hướng về phía tôi. Tuy nhiên, ông vẫy tay ra lệnh lùi lại và hỏi: “Ý cô muốn nói chúng tôi bắt các nô lệ tình dục?”. Tôi cảm thấy bối rối và bắt đầu xin lỗi về sự tò mò của mình. Đôi chân bồn chồn của Ichiyo đá chân tôi dưới gầm và nói tôi và anh nên đi về. Nakashima đã ngăn cản vì tôi chưa ăn xong. Tôi đành cầm món bánh rau, cắn 3 miếng lớn để xong phần của mình. Yakuza đi ra khỏi ghế và các vệ sĩ cũng đồng loạt đứng dậy. “Cảm ơn cô đã xem bộ phim của tôi. Nếu cô cần bất kỳ sự giúp đỡ nào khi còn đang ở Tokyo, cô biết nơi để tìm tôi rồi đó”, người đàn ông thân thiện nói với tôi. Các vệ sĩ đứng thành một lá chắn xung quanh ông ta cho đến khi ông bước lên xe. Sau đó, tôi vô tình nhìn thấy một nụ cười tò mò thoáng qua khuôn mặt của Nakashima. “Tôi nghĩ những câu hỏi của cô đáng giá một phần tư của một triệu USD”, Ichiyo chỉ dám quay sang nói với tôi sau khi chiếc xe của Yakuza biến mất hoàn toàn.
Theo Đinh Nhung – News Zing