Theo lão võ sư Trần Hưng Quang để tập được túy quyền của võ phái Bình Định Gia, người tập võ phải luyện từ những thế đi, thế té, ánh mắt và cả tiếng “cho chó ăn chè” của người say.
Lão võ sư Trần Hưng Quang, nhân vật nổi tiếng với vai ông Ốc trong vở tuồng “Nghêu, Sò, Ốc, Hến”, tuổi đã ngoại bát tuần nhưng còn minh mẫn lắm. Quê gốc ở đất võ Bình Định, sớm gia đình cùng các danh sư nổi tiếng truyền thụ võ công nên ra Hà Nội, ông đã làm rạng danh võ phái Bình Định Gia nổi tiếng của mình.
Hoà cùng các bài võ đã là truyền thống của Bình Định, mới đây, lão võ sư Trần Hưng Quang còn “trình làng” những chiêu thức võ công mới do ông tự sáng tác có tên chung là tuý quyền được dân làng võ vô cùng hâm mộ. Lão võ sư cho biết, các chiêu thức trong tuý quyền của môn phái ông không phỏng theo bất cứ môn phái nào và đó là kết quả của cả đời lăn lộn, nghiên cứu, nghiền ngẫm, đúc kết của riêng cá nhân ông. Bởi tuổi đã cao, chân tay đã yếu nên các động tác quăng quật, tung người, lăn lộn của lão võ sư không còn lanh lẹ nữa, nhưng khuôn mặt, điệu bộ say thì lão võ sư “diễn” đạt vô cùng. Có lẽ ấy là “thành tựu” của người đã từng vươn tới danh hiệu Nghệ sĩ ưu tú trên sân khấu tuồng đem lại.
Lão võ sư, Chưởng môn Bình Định Gia cho biết, tập tuý quyền đã vô cùng khó, đạt tới đỉnh giới cao nhất của tuý quyền lại càng khó hơn. Dù tuý quyền đã chính thức là “tài sản” của môn phái nhưng cho đến giờ chỉ có 2 môn đồ của võ sư có thể biểu diễn được tuý quyền ở trình độ cao, thể hiện hoàn hảo cái thần thái của một người say thực thụ. Trong hai môn đệ ấy, người từng biểu diễn tuý quyền và dành huy chương vàng ở Hội diễn võ thuật cổ truyền Hà Nội, do sức khoẻ yếu đã từ giã con đường võ thuật. Thế nên, theo lão võ sư, tuý quyền của Bình Định Gia vẫn chưa tìm thấy một truyền nhân thực thụ.
Tuý quyền của Bình Định Gia có 50 thế đánh, nhưng để bắt đầu luyện tập thì người luyện võ phải có cơ bản là 3 năm tôi rèn võ thuật trước đó. Ban đầu, theo lão võ sư, bài đầu tiên mà người luyện phải tập là tập mắt bởi ánh mắt là “mồi nhử” đầu tiên khiến đối phương tưởng địch thủ của mình… say thật. Điều này thì đã hiển nhiên vì “cửa sổ tâm hồn” của người tỉnh khác hẳn với của người say. Cứ đứng trước gương mà luyện, luyện đến khi nào ánh mắt lờ đờ, nhìn như không nhìn, liếc như không liếc, xéo như không xéo mới đạt. Tiếp đến là tập nét mặt. Sắc mặt người say cũng có rất nhiều điểm khác so với người tỉnh táo. Lão võ sư bảo, chỉ nhìn sắc mặt là có thể đoán ngay kẻ đối diện mình say hay tỉnh, quắc cần câu hay chỉ mới lây phây. Kế đến là… âm thanh. (Chi tiết này có lẽ chỉ có tuý quyền của Bình Định Gia mới có). Đó là những tiếng ợ, nấc, thậm chí cả tiếng… cho chó ăn chè.
Bởi là bài võ dựa vào địa hình, địa vật để chiến đấu nên sau những bài tập về thần thái là những bài tập nhào lộn, quăng quật. Để thuần thục bài tập này, người luyện võ phải chấp nhận những vết bầm dập bởi những cú va chạm như trời giáng do… ngã. Bài tập này chỉ hoàn thành khi người luyện ngã chơi mà như ngã thật, nhào lộn, bật, bốc thân nhẹ nhàng tựa lá vàng bay. Sau những bài tập nền tảng trên thì chiêu thức tuý quyền mới được lão võ sư truyền dạy. Lão võ sư bảo, nếu có cơ bản võ thuật, học tuý quyền thì chỉ mất vài tháng, thế nhưng, để thành cao thủ có lẽ phải là người có cơ duyên. Bằng chứng là nhiều môn đệ của lão võ sư dù hấp thụ rất nhanh những bài võ khác nhưng tuý quyền tập mãi mà vẫn chẳng thành.
Vothuat.info (sưu tầm)