Bạn đã bao giờ nghĩ đến việc tập luyện võ thuật, và sẽ từ bỏ nếu như mình vấp ngã nhanh chóng? Bạn sẽ cho rằng “Võ thuật không hợp với mình?” Hãy đọc câu chuyện sau đây.
Nguyên lý bất phân tranh trong võ đạo chân chính
Tôi và võ đạo
Có một chàng trai năm nay đã mười sáu, mười bảy tuổi, nhưng chẳng có chút khí chất gì của một trang nam tử cả. Cha của cậu cảm thấy rất buồn vì điều đó,sau khi đã suy nghĩ rất lâu ông đã quyết định đưa con mình đi gặp một võ sư, nhờ võ sư luyện tập cho con, với mong muốn sẽ giúp con trai trở thành một đấng mày râu thật sự
Vị võ sư đó nói:”Ông hãy để con trai lại đây với tôi nửa năm, trong thời gian đó, ông không không được gặp con, đảm bảo sau nửa năm con trai ông sẽ trở thành một người đàn ông đích thực!”
Nửa năm sau, cha của chàng trai đến đón con mình, vị võ sư nọ đã bố trí một trận thi đấu, để cho cha cậu xem thành tích mà cậu đã học tập được trong nửa năm qua, người đánh cặp với chàng trai chính là một huấn luyện viên võ thuật, nhưng không ngờ khi vị huấn luyện viên đó ra đòn, chàng trai đã ngã gục xuống ngay. Nhưng sau khi ngã, cậu ta đã đứng dậy ngay và lập tức đối mặt với thách thức mới…Cứ như vậy cậu đã đứng lên, ngã xuống tất cả hơn 20 lần
Vị võ sư hỏi người đàn ông kia rằng:” Ông thấy con trai mình đã phải là một người đàn ông thực sự chưa?”
“ Tôi thật chẳng còn mặt mũi nào nữa, nghĩ rằng khi đưa con đến đây để cho ông luyện tập nửa năm nó sẽ giỏi giang, ai ngờ bây giờ bị người khác đánh nhẹ một cái đã ngã xuống, làm gì có chí khí của kẻ nam nhi chứ!” – Ông bố hết sức thất vọng nói với vị võ sư.
Vị võ sư trả lời với một đạo lý hết sức sâu sắc rằng: ” Tôi rất tiếc rằng ông chỉ nhìn được sự thắng thua ở bên ngoài, mà không nhìn thấy nghị lực và dũng khí đã giúp con trai ông đứng ngay dậy sau mỗi lần vấp ngã. Đó mới chính là khí chất mà một người đàn ông chân chính phải có!”