Giới truyền thông miêu tả đó là “trận đấu trong mơ”. Giới mộ điệu quyền Anh chuyên nghiệp thế giới cho đó là “trận đấu rất đáng được chờ đợi”… Vậy thì, liệu trận đấu giữa “người anh hùng của Philippines” Manny Pacquiao và “độc cô cầu bại” Floyd Mayweather có diễn ra hay không? Và nếu có thì khi nào? Câu hỏi đó, có lẽ nên đẩy thẳng về phía “độc cô cầu bại”. Liệu võ sĩ người Mỹ có thích, thậm chí có dám “đụng đầu” Manny hay không, hay anh này lại chơi trò… lảng tránh như mọi khi.
Pacquiao sốt ruột lắm rồi. Trong 2 người, anh là người muốn thượng đài nhất. Ngay ở thời đỉnh cao quyền lực, anh đã rất nhiều lần “dạm hỏi” Mayweather, nhưng luôn bị chối từ. Khi anh bị vùi dập trong đau thương – với 2 trận thua liên tục trước Timothy Bradley và Juan Manuel Marquez – anh chỉ còn biết cắn răng im lặng vì nhiều người tin rằng anh đã “hết”, đã đến lúc anh nên giải nghệ và nghĩa là, “trận đấu trong mơ” sẽ mãi mãi không diễn ra, vì một tay đấm đang ở đáy vực sâu làm sao vươn tay chạm tới một võ sĩ đang đứng trên đỉnh núi, thân mình không vướng chút bụi trần? Manny không trần tình, không giải thích, anh nghiến răng tập luyện, quyết dùng hành động để chứng minh. Và giờ đây, khi gan lì từ đáy vực leo ngược lên, Pacquiao xứng đáng đưa đôi tay đeo găng của mình ra để Mayweather chạm lấy. Còn ai xứng đáng chạm mặt “độc cô cầu bại” hơn tay võ sĩ không sợ thất bại, không hề biết hai từ “đầu hàng” đến từ đất nước Philippines?
“Tôi nghĩ đây chính là thời điểm để nói một cái gì đó”, Pacquiao cho biết sau chiến thắng áp đảo trước Chris Algieri hôm chủ nhật rồi, trận đấu mà anh bảo vệ thành công đai vô địch hạng bán trung của WBO bằng điểm số sau 12 hiệp đấu dù đã đấm gục đối thủ đến… 6 lần, “Tôi muốn có trận đấu đó. Các CĐV xứng đáng với trận đấu đó. Đây là lúc để làm cho trận đấu đó diễn ra”.
Manny đã sẵn sàng, nhưng Floyd thì sao. Nhiều người nghĩ anh này sợ thua, đó là lý do Floyd nhiều lần “trì hoãn” cơ hội giáp mặt Pacquiao trong quá khứ. Mayweather từng chỉ trích Pacquiao sử dụng chất kích thích, cáo buộc anh này có lý lịch bê bối, từng trốn thuế. Ngay khi Pacquiao để thua Marquez, Mayweather liền “chua” ngay một câu: “Đối với tôi giờ đây, nhắc đến tên Pacquiao còn khiến mất thời gian thêm nữa”. Tất cả những hành động đó, câu nói đó khác nào khiến người ta thấy Mayweather sợ gặp Manny, vì sao? Vì anh này sợ thua. Tại sao lại như vậy? Một người chưa bao giờ gặp phải thất bại, đang gìn giữ chuỗi thành tích óng ánh như vàng chắc chắn sẽ sợ sự vấy bẩn, sự nhạt màu, rất sợ thất bại. Ngược lại, một người từng bị đẩy xuống vực sâu như Manny để rồi quay trở về từ cõi chết, anh có gì mà sợ đâu nào? Những thảm cảnh to lớn, anh đều trải qua cả rồi.
Ngay sau khi đánh bại Marcos Maidana hồi tháng 9, Floyd có nói một câu, mà theo báo giới là hàm ý mở rộng cửa chào đón “trận đấu trong mơ”: “Nếu trận đấu với Pacquiao diễn ra, nó sẽ diễn ra. Bạn có thể hỏi những câu hỏi tương tự và nhận được những câu trả lời tương tự. Tôi sẽ đưa ra quyết định của mình”. Thực chất đó là một câu trả lời quá tối nghĩa, vì Floyd vẫn là người đưa ra quyết định của mình. Anh không muốn thì sao? Anh có lý do khó nói như trong quá khứ thì sao? Không phải tự nhiên, chính ông bầu quyền Anh số 1 hiện nay, Bob Arum, cũng trở nên nóng ruột: “Trả lời điện thoại, đơn giản là như vậy thôi mà. Nếu quyền Anh được xem như là một môn thể thao lớn, thì trận đấu này phải diễn ra. Những chuyện vô nghĩa nên dừng lại. Và không còn biện minh, giải thích gì nữa hết. Tôi đã được hỏi đi hỏi lại rất nhiều lần là liệu khi nào tôi sẽ xúc tiến trận đấu này? Khi tôi đi máy bay, người hành khách tôi hỏi câu tương tự. Khi tôi đi vệ sinh, người ta cũng hỏi câu tương tự”. Nếu Bob Arum không dàn xếp thành công cuộc đấu này, chính ông cũng cảm thấy xấu hổ với vị thế ông bầu số 1 trong làng quyền Anh chuyên nghiệp thế giới. Trong 3 con người quan trọng nhất, đã có 2/3 số người liên quan muốn trận đấu diễn ra. Người còn lại thì sao?