Có lẽ tất cả chúng ta đều đã trải qua điều này.
Bạn đang ở trong võ đường, tập luyện một số động tác, bất chợt thầy bạn bước đến:
“Dạo này trò khỏe không?”
Bạn nhìn lên.
“Vâng, em vẫn khỏe, em chỉ đang tập một số kĩ thuật thôi ạ.” Bạn trả lời
“Thầy thấy rồi. Nhưng nghe nhé, nếu em xoay hông như thế này, xoay bàn chân như thế kia, rồi di chuyển vai như này, và cuối cùng là gấp khuỷu tay lại như vậy, thì kĩ thuật của em sẽ tốt hơn rất nhiều !” thầy bạn trả lời.
Bùm …
Thầy bạn thả một quả bom tri thức rồi tiếp tục đi tới chỗ các võ sinh khác như bình thường. Bạn đứng đó, im lặng.
Với thầy bạn, đó chỉ là một việc chỉnh sửa kĩ thuật nhỏ trong lớp Karate của mình. Nhưng với bạn, đó là cả một sự thức tỉnh. Bỗng dưng, bạn tự đánh giá lại sự tồn tại của bản thân.
“Tôi là ai? Vì sao tôi lại ở đây? Ý nghĩa cuộc sống là gì? Vì sao bầu trời lại màu xanh?”
Nhưng trên hết, bạn nghĩ:
Vì sao mình chẳng bao giờ hết kém cỏi ?
Bạn tôi à. Tôi cũng giống hệt bạn, và tôi rất tiếc khi phải nói với bạn rằng: “bạn sẽ không bao giờ hết kém cỏi”.
Nếu bạn đang trên con đường tìm đến sự thành thạo, dù trong bất kì lĩnh vực gì, bạn sẽ chẳng bao giờ hết kém cỏi cả. Sẽ chẳng bao giờ có cái ngày mà bạn tự hào nói với bản thân: “Wow, thật tuyệt vời, cuối cùng mĩnh đã hết kém cỏi vĩnh viễn.”.
( Nếu có thì có nghĩa bạn đã không còn ở trong con đường tìm đến sự thành thạo nữa rồi ).
Xin lỗi.
Đây chính là mặt tối của Karate mà sẽ chẳng có ai nói với bạn.
Để trở nên tốt ở bất cứ lĩnh vực nào – và ý tôi là THỰC SỰ tốt – đòi hỏi bạn phải hiểu được rằng bạn sẽ rất kém ở lĩnh vực ấy trong thời gian dài.
Bất kể bạn đang đeo đai gì đi chăng nữa.
Nhưng đừng hiểu sai ý tôi, bạn chắc chắn cũng sẽ có được những khoảnh khắc huy hoàng. Nhưng những khoảnh khắc ấy sẽ rất ít, so sánh với những năm tháng khổ luyện của bạn. Giữa những hào quang hiếm hoi là giờ phút tuyệt vọng dài đằng đẵng.
Bạn không có quyền chọn có phải trải qua sự kém cỏi ấy hay không?
Chúng là điều bắt buộc và cần thiết.
Vấn đề không phải ở chỗ bạn sẽ “lên voi xuống chó”
Vấn đề là ở chỗ thái độ của bạn về điều đó như thế nào?
Bạn giải quyết điều ấy ra sao?
Nếu bạn cứ loanh quanh với ý nghĩ “Tệ thật, sao mình kém thế này ?” thì bạn sẽ gặp khó khăn trong việc khích lệ bản thân cố gắng phấn đấu.
Hiểu không ?
Bạn cần nghĩ trong đầu thế này:
- Kém cỏi không phải là điều tồi tệ.
- Đó là điều tốt.
- Đó là một món quà.
Sự kém cỏi thực chất là kiến thức miễn phí mà vũ trụ cung cấp cho ta, và Vũ trụ muốn nói rằng:
“Bạn đang đi đúng con đường đó. Hãy tiếp tục với việc bạn đang làm, đừng nản chí.”
Và cuối cùng, tất cả đều phải dựa trên niềm tin:
“Tin tưởng và bản thân bạn”
“Tin tưởng vào sư phụ bạn”
“Tin tưởng vào cách bạn tập luyện”
Nguyễn Sỹ Hoài Nam