(Bài viết cuộc thi “Võ thuật trong trái tim tôi”)
Nhật kí “Phú Yên – ngày/tháng/năm”
Như mọi người, tôi cũng có một ước mơ đó là được tập luyện và thi đấu trong môi trường khắc khổ, chuyên nghiệp.
Tôi đến với TaeKwonDo cũng là cái duyên. Từ bé luôn bị bạn bè, anh chị lớp trên bắt nạt, ăn hiếp, vì tôi yếu ớt và bé như hạt tiêu. Năm tôi 9 tuổi, đang học lớp 3 (khoảng năm 2002) nghe tin bên huyện có tổ chức khai giảng chiêu sinh lớp võ thuật TaeKwonDo. Tôi nghe tin và có cái gì đó bắt đầu hình thành trong đầu tôi cụm từ – Võ Thuật. Tôi chẳng hiểu TaeKwonDo là cái gì, chỉ biết người ta nói TaeKwonDo học là để rèn luyện sức khỏe, tự vệ bản thân. Thôi chẳng cần! Tôi chỉ có mục đích là học xong về trả thù cái lũ suốt ngày ăn hiếp tôi, đánh cho chúng nó 1 trận thật đã. Nhưng… Ba mẹ tôi cấm, không cho học chỉ vì thân hình gầy còm yếu ớt quá. Không cho tiền mua võ phục, học phí thì sao mà học. Tôi đã liều, nhịn ăn cơm sáng trưa chiều. Đến tối mệt muốn gần chết vì đói. Thế mà ba mẹ vẫn không thèm để ý. Tôi phải chuyển cách khác, theo năn nỉ chị 3 thuyết phục ba mẹ dùm, vì rất muốn được học võ. Và chị 3 ủng hộ, lén lấy tiền túi cho tôi mua võ phục. Hí hửng chạy ngay xuống bếp ăn liền 2 tô cơm đầy!
Dần dần tôi đã thuyết phục được ba mẹ. Theo học được một năm thì phong trào TaeKwonDo ngừng. Tôi không hiểu tại sao thầy không đến lớp dạy nữa và trò thì cũng ít dần, sau đó tắt hẳn (giờ thì tôi hiểu rồi). Nhưng tôi vẫn cứ đến lớp võ hằng ngày, xem có thầy nào đến không. Rồi lại lúi cúi đạp xe về. Buồn bã và tiếc nuối, uất ức vì không biết lý do tại sao lớp lại ngưng. Nhìn lại mình vẫn bé tẹo và chưa có chút gì thay đổi hay khái niệm gì về đòn thế để đánh nhau cả. Lấy gì đi trả thù đây!
Mãi đến lớp 7, phong trào TaeKwonDo trở lại ở một trường cấp 2 (THCS Nguyễn Du). Không thể bỏ qua cơ hội này, tiếp tục xin ba mẹ đăng kí theo học. Những năng khiếu và kỹ thuật của tôi dần thể hiện từ đây. Có một HLV – thầy đã khen tôi, bảo tôi “em có tố chất hãy cố gắng theo đuổi đam mê của mình” Càng làm tôi thích thú và tình yêu TaeKwonDo ngày càng lớn hơn. Nhưng cũng không hiểu chuyện gì lớp võ gần được 2 năm thì “đóng cửa”. Làm tiệc chia tay!
Đến khi lớp 10. Tôi lớn hơn, bự con hơn, tráng kiện hơn. Trong lòng luôn ấp ủ và ao ước có nơi để luyện võ… May mắn sao Trung Tâm Văn Hóa huyện mở lớp võ TaeKwonDo. Trời ơi! Nghe tin sướng làm sao! Bỏ cả công việc nhà chạy ngay lên TTVH đăng kí tên. Một niềm vui khó tả, giống như một đứa trẻ đã mất đi thứ đồ chơi thân thiết giờ nó lại xuất hiện.
Nguyễn Thành Trì (phải) cùng các thành viên CLB Taekwondo Đồng Xuân biểu diễn công phá bong bóng tại Đại hội TDTT huyện Đồng Xuân lần thứ IV năm 2014
Một năm sau cố gắng tập luyện, nắm vững kỹ thuật hơn, tôi đã được khoác vào người chiếc đai màu đỏ – màu đỏ của sự cố gắng, của lòng đam mê. Sau đó là Đen – Màu đen của tình yêu thật sự. Tới đây, mục đích học võ về trả thù của tôi tan biến lúc nào không hay. Thay vào đó là một ước mơ sáng trong lòng ngực tôi. Trở thành một VĐV chuyên nghiệp, sau đó là tốt nghiệp Trường Đại Học TDTT. Tôi đã xác định được giấc mơ của mình! Cố gắng tập luyện TaeKwonDo hăng say chăm chỉ, hầu như tôi không vắng buổi tập nào, Trừ những lúc bệnh nằm một chỗ, chứ bệnh cảm hay sốt nhẹ thì vẫn ráng lên lớp. Nằm ở nhà trùm mền chắc tôi nhuốm bệnh nặng hơn. Có ai hiểu được mỗi buổi chiều đạp xe trên đường đến với lớp võ nó tuyệt vời như thế nào. Cảnh vật trên con đường thân quen quá đỗi, tôi chạy xe chậm hơn để nhìn ngắm quê hương mình, tôi cảm thầy yêu cuộc sống này biết bao. Rồi lần lượt những chiếc Huy chương vàng về với tôi như một giấc mơ đẹp. Tôi tặng thầy tôi!
Thấy tôi hăng hái và có kỷ thuật tốt, thầy cho tôi trợ lý giảng dạy, tôi đứng lớp giảng dạy cùng thầy từ đó.
Bao nhiêu hoạt động về Võ thuật của huyện, của tỉnh tôi đều tham gia và đóng góp cho sự phát triển của môn võ này. Tôi còn đưa thể loại Dance TaeKwonDo – võ nhạc về Phú Yên. Luôn góp mặt trong các chương trình khai mạc Đại hội TDTT huyện Đồng Xuân và tỉnh Phú Yên.
Bây giờ, tôi đã tốt nghiệp Đại học TDTT TPHCM loại Khá. Thành công thì chưa hẳn thành công. Nhưng ước mơ thì tôi đạt được rồi. Tôi cùng người thầy của mình luôn duy trì lớp võ đều đặn. Lương chỉ có vài trăm có khi không đủ chi tiền xăng đi dạy, nhưng vì tình yêu và tâm huyết mà thầy tôi gây dựng, tôi đã luôn cố gắng phấn đấu học tập, tìm những phương pháp giảng dạy mới sáng tạo hơn để truyền đạt lại cho cái em về cái mới cái hay và về cái tâm của một người luyện võ.
Có câu thế này: “Hãy luôn theo đuổi đam mê, thành công sẽ theo đuổi bạn”.
Hãy dám mơ và luôn ước đến những điều tốt đẹp nhé. Cuộc sống luôn rộng mở cho những ai biết cố gắng bằng lòng đam mê của mình.
Nguyễn Thành Trì (thị trấn La Hai, huyện Đồng Xuân, tỉnh Phú Yên)