(Bài dự thi “Võ thuật trong trái tim tôi”)
Nếu có ai đó hỏi tôi rằng: “Đam mê của bạn là gì?”, tôi sẽ sẵn sàng trả lời: “Võ thuật là niềm đam mê lớn nhất đối với tôi”. Võ thuật được xem là thế giới thứ hai của tôi.
Trong thế giới ấy, tôi có một người thầy tâm huyết đã hun đúc cho tôi tình cảm với võ thuật. Nơi ấy, tôi có những người bạn luôn đồng cam cộng khổ cùng mình. Tình yêu với võ thuật đã chớm nở và đơm hoa kết trái, trở thành một phần không thể thiếu trong trái tim tôi. Tôi cũng không thể định nghĩa được hai từ “định mệnh” và “duyên số”, nhưng có lẽ nhờ đó mà tôi đã đem lòng yêu võ thuật.
Nhập học Trường Trung Cấp cảnh sát Vũ Trang, võ là một môn học bắt buộc đối với người chiến sĩ, bắt đầu tiếp xúc là sự lựa chọn ngẫu nhiên của tôi với Taekwondo, môn võ nổi tiếng từ xứ sở Kim Chi. Do thời gian và điều kiện không cho phép nên chúng tôi chỉ có những buổi học ngắn ngủi, vì đam mê nên tôi đã tự tìm hiểu về nó qua sách và báo mạng là phần nhiều. Buổi đầu, với những bài tập nhập môn, thật dễ làm cho người ta có cảm giác nhàm chán, những suy nghĩ đó dần thay đổi với những người yêu thích môn võ này như tôi. Sau khi tốt nghiệp, cũng là lúc tôi nhận ra Taekwondo thật sự là một người bạn tri kỷ của mình. Taekwondo mang lại cho tôi sức khoẻ, và quan trọng nữa là cái “Đạo” của người học võ, “Nhân, Lễ, Nghĩa, Trí, Tín”. Có người hỏi tôi học võ để làm gì? Chưa bao giờ tôi có suy nghĩ sẽ dùng nó để đánh nhau hay bắt nạt người khác như nhiều người vẫn thường nghĩ về một người học võ như tôi. Chí ít tôi đơn giản chỉ nghĩ rằng có võ sẽ tự bảo vệ được bản thân và người xung quanh vào lúc cấp bách và thực tế tôi đã sử dụng nó đúng mục đích.
Có thời gian tôi bắt đầu tìm hiểu về các môn phái khác, mỗi môn đều có những quy định và chiêu thức khác nhau, cái nào cũng có những cái hay riêng, đáng để học hỏi. Có một điểm chung lớn nhất đó là chữ Đạo được đặt lên hàng đầu với mỗi người học võ, điều này cũng phần nào làm tôi phải nhìn nhận lại bản thân mình một cách sâu sắc. Cuộc sống đầy áp lực, nhiều lúc tưởng chừng như là thời gian khó khăn nhất về tinh thần, tôi lại quay lại luyện tập và mở ra cánh cửa một thế giới thứ hai của riêng tôi. Tôi yêu tất cả những gì thuộc về Taekwondo, ở nơi đó tôi không còn cảm thấy tự ti về bản thân, nơi đó dạy tôi những triết lý sống, nơi làm bạn với tôi trong bất kể lúc nào. Với mỗi người thì đều có một cách nhìn nhận về võ thuật ở một góc độ nào đó. Riêng tôi, càng tìm hiểu về nó, tôi càng cảm thấy mình thật nhỏ bé, và những gì mà võ thuật mang lại thì thật rộng lớn.
Có lần, tôi hỏi thầy: “Tập lúc nào mới giỏi võ hả thầy?”, thầy chỉ nói: “Hiểu được thế nào là võ thì sẽ tự có câu trả lời”. Ngày đó, tôi vẫn còn là một cậu học sinh mới chập chững theo các anh tập võ, có lẽ là phải rất lâu sau tôi mới tự tìm được câu trả lời cho riêng mình. Lý trí là sức mạnh. Taekwondo, với đặc trưng sức mạnh, là sự kết hợp từ đôi tay và đôi chân, và tất cả những môn phái khác cả trong và ngoài nước đều có những đặc trưng riêng biệt. Nhưng dần tôi nhận ra, ở tất cả môn võ, sức mạnh không chỉ đơn giản là ở các chiêu thức, mà muốn tạo sự khác biệt là học cách kiểm soát được lý trí, kiềm nén được cảm xúc cá nhân, rút ngắn mọi khoảng cách từ lúc ra đòn. Và tôi tin, người biết dùng lý trí để kiểm soát được bản thân mình sẽ là người chiến thắng. Chiến thắng được chính bản thân mình.
Lê Minh Tuấn (huyện Triệu Sơn – tỉnh Thanh Hoá)