(Bài dự thi võ thuật trong trái tim tôi)
Kỷ niệm thời ấu thơ thì ai cũng có rất nhiều kỷ niệm đẹp. Nhưng để lưu luyến và đáng nhớ nhất thì chỉ có một, và tôi cũng vậy. Tôi cũng có một kỷ niệm đẹp thật đẹp, mà mỗi khi nhớ đến tôi đều lưu luyến cái lớp võ nhỏ ấy.
Nó thôi thúc tôi luôn đi tìm lại một vài phần còn lại của lớp võ nhỏ đó ít nhất là thầy Tuấn, là anh Xuyên, là 2 người bạn cùng độ tuổi Khoa, Đức và cô bé bằng tuổi tên Minh. Và tất cả mọi thành viên trong ngôi nhà nhỏ ấy dù chỉ một người thôi.
Hồi bé, tôi là một thằng nhóc nhỏ con ngoan ngoan, hiền hiền và nhút nhát. Nhà tôi có mở một quán cafe nhỏ, quán tuy nhỏ nhưng rất đông. Rồi một hôm nọ có một người khách quen dẫn theo 1 người khách lạ tới quán. Người khách lạ với vóc dáng to cao, ông ta trông đậm chất giản dị, lịch lãm với chiếc kính cận và mái tóc thưa thớt… Mẹ tôi có pha cho 2 ông 2 tách cà phê. Rồi mẹ bỗng kêu tôi xuống. Mẹ nhìn về phía người khách lạ và nói, “con chào thầy Tuấn đi”
Tôi bỡ ngỡ chưa hiểu chuyện gì nhưng nghe lời mẹ, tôi khoanh tay kính cẩn “em chào thầy!” ông khẽ gật đầu và cười thật trìu mến với tôi.
-Người khách quen nói: thầy này giỏi võ lắm đấy cháu à.
-Người khách lạ hỏi tôi: Con có thích học võ không?
Đối với thằng con nít xem nhiều phim Chưởng như tôi, thì học võ quả là một cái gì đó thật hạnh phúc. Tôi muốn hét toáng lên rằng con thích học võ lắm ạ! Nhưng bản tính nhút nhát đã khiến tôi ngước lên nhìn mẹ, hiểu ý tôi, mẹ khẽ cười nhẹ và nói: từ mai thầy Tuấn sẽ đến đón con đi học võ vào mỗi buổi chiều.
Vậy đó! Lễ bái sư của tôi đơn giản và đầy bất ngờ như vậy!
Thế là cứ chiều chiều thầy lại qua đón tôi đến lớp võ của thầy. Tôi không nhớ nổi ngày đầu tiên đến lớp như thế nào, chỉ còn cảm nhận thấy cái cảm giác ngại ngùng của ngày hôm ấy. Vì bộ quần áo võ màu đỏ lòm tôi đang mặc chẳng giống bất kỳ ai trong lớp mà bao nhiêu ánh mắt anh chị đều đổ dồn vào tôi. Sau này tôi mới biết đấy là sự ưu ái đặc biệt thầy dành cho đứa trò nhỏ này.
Tôi cứ lẻo đẽo núp sau bóng thầy cho đến thầy nói “con qua kia để anh Xuyên dậy đòn khởi động cơ bản võ Karatedo” thì tôi mới chập chững bước ra.
Ngày qua ngày cứ mỗi chiều đi học về tôi lại thấy thầy đứng chờ tôi sẵn với bộ võ phục. Tôi biết thầy rất thương mình, nên cố gắng chăm chỉ tập luyện, đòn đánh của tôi khá chuẩn. Một ngày mẹ đã thủ thỉ “thầy Tuấn bảo đòn võ con đẹp lắm, mạnh mẽ và có tố chất lắm và thầy muốn tâm huyết với con để sau này cho con đi thi đấu. Nhưng thầy cũng bảo con nhút nhát và không được mạnh bạo”.
Quả thực tôi rất nhút nhát, tôi chỉ chơi thân với 2 thằng bạn trong lớp Đức và Khoa. Có lẽ vì nhỏ con nhất lớp và cũng sàn sàn như nhau nên mỗi khi đấu tập tôi đều phải đấu với 1 trong 2 đứa nó. Và tất nhiên tôi thua vì nhút nhát chỉ thủ chẳng dám tấn công, tất nhiên là dính vài đòn. Tôi còn nhớ hồi đó đấu với Khoa thi lên đai vàng, vì căng thẳng mà đã gần thất bại lần nữa. Nhưng cuối cùng, kết thúc trận đấu, một chị trong đoàn ôm chầm lấy tôi vui mừng “em lên đai rồi, may quá” và mọi người vỗ tay chúc mừng
Tôi nhớ như in cô bé Minh Hằng trong lớp bằng tuổi nhưng hơn tôi 2 đai, bạn này rất ham võ thuật. Có lần bạn ấy bị bỏng bô xe máy, vậy mà vẫn bảo mẹ lai đến lớp võ để nhìn mọi người học. Nhưng Minh Hằng nào có biết tôi luôn nhìn về phía cô bé, dõi theo ánh mắt và nụ cười của cô bé ấy dù đang đánh quyền.
Tôi nhớ mỗi giờ giải lao ai lấy đều mệt đờ người, ngồi xúm lại một góc nghe thầy kể chuyện thi đấu trên võ đài vì thầy tôi là một trọng tài trong những giải đấu lớn. Hay những hôm thầy không kể chuyện thì tôi ngồi cùng các anh chị và than phiền như một ông già “bây giờ mà có chai nuớc khoáng uống thì tuyệt!”. Thầy nghe được, thế là cứ mỗi buổi học về thầy đều rẽ vào quán nước vỉa hè.
Tôi và thầy uống nước khoáng vắt chanh, vị nước khoáng mặn mặn và chua chua của quất đôi khi xen chút mùi sắt sắt từ chiếc nắp chai han rỉ… Thầy là người ít nói, lại hay suy tư một điều gì đó chỉ thi thoảng mới cười mỉm. Thầy ít nói còn tôi tôi và tôi nhút nhát không hỏi thầy gì cả,
Lớp võ của chúng tôi không có địa chỉ cố định, lúc thì thuê ở nhà văn hóa ở bên kiến An mà bây giờ thay vào đó là siêu thị Ánh Dương. Chúng tôi lại chuyển mấy trường cấp 2, cấp 3 gần đó. Nhưng những ngày học võ ấy thật vui và cũng thật ngắn ngủi. Lúc tôi lên đai vàng thì cũng là lúc tôi cần tập trung nhiều hơn cho việc học để thi chuyển cấp .
Mẹ tôi bảo tôi: con nghỉ học võ và cần tập trung nhiều hơn cho kỳ thi chuyển cấp sắp tới!
Chiều hôm đó khi thầy qua nhà đón tôi đến lớp võ như mọi ngày, tôi nói “thầy ơi em không học võ nữa ạ”. Vẫn nụ cười ấy thầy cười và nói “em không học võ nữa à?”. Vâng! Tôi đáp và thầy chở tôi đến lớp buổi cuối. Buổi tập hôm ấy diễn ra cũng như mọi ngày, đến cuối buổi mùi hoa sữa mùa thu thoáng buồn trong tôi. Tôi đã không nói với ai trong lớp võ rằng tôi sẽ thôi học võ, từ mai mọi người sẽ ko còn thấy tôi đến lớp nữa. Không hiểu tại sao lúc đó tôi lại không nói cho họ nhỉ? Ngay cả 2 thằng bạn thân Khoa, Đức của tôi. Tiếng thầy gọi giục tôi về “Thanh ơi về em”. Lớp võ nhỏ mọi người đã về gần hết, chỉ còn ánh điện lờ mờ nhá nhem của sân tập. Tôi nhìn lại lớp lần cuối.
Lúc quay ra thấy dáng thằng Đức, ờ đúng nó rồi! Nó đang đứng chờ người nhà đón về, tôi vui mừng vỗ vai nó rất. nhưng tiếng thầy lại gọi dục tôi…
Tôi lại thấy Minh Hằng, cô bé và mẹ đang trên chiếc xe Honda chuẩn bị lăn bánh.
Tôi giật mình bởi tiếng thầy nói: “Lên xe đi em”, cũng như mọi hôm thầy laị dừng lại ở quán nước vỉa hè ấy tôi cùng thầy uống nước khoáng vẫn điệu suy tư ấy thầy cười và hỏi “em ko học võ nữa à?” Tôi đáp “vâng ạ” thằng con nít nên ngây ngô như thế đó.
Rồi 2 thầy trò tôi về.Vậy là ngày cuối với lớp võ của tôi đã kết thúc.
… Gần gia đình tôi sống có 1 cây đa cổ, xóm tôi được gọi là “xóm gốc đa” nên tệ nạn cờ bạc nhiều lắm. Bố mẹ tôi cũng bị hút theo những canh bạc đỏ đen mà bỏ bê quán cafe, khiến công việc kinh doanh của gia đình ngày một sa sút. Rồi tôi vào học lớp 6 cũng là lúc bố mẹ tôi quyết định chuyển nhà đi nơi khác. Kể từ đó tôi ko còn gặp hay biết thông tin gì về lớp võ cũng như thầy Tuấn, thời gian thấm thoát thật qua nhanh mới đó mà đã hơn chục năm rồi. Tôi tốt nghiệp cấp ba, rồi thi trượt đại học và đi nghĩa vụ quân sự. Hoàn thành nghĩa vụ quân sự, tôi lại tiếp tục đăng ký thi đại học và đỗ, giờ tôi đang theo học tại một trường CAND.
Vậy mà cũng ngót nghét gần chục năm rồi, một vài lần tôi có qua những địa điểm ngày xưa của lớp võ, ngắm nhìn và hít những hơi thật sâu để mong những kỷ niệm lớp võ ùa về trong tôi: nào là hương hoa sữa ,nào là sương mù với ánh điện lờ mờ, nào là những tiếng tập luyện “ki ây” rồi tiếng chào “ôs” rồi tiếng trêu đùa hò reo và cả tiếng gọi của thầy. Tôi chưa từng quên hay ngừng tìm kiếm lớp võ ấy ngay cả bây giờ khi tôi đi học xa quê. Tôi nhớ lắm! tôi mong lắm! Chỉ muốn tìm lại được một phần dù là nhỏ của lớp võ ấy, là thầy Tuấn, là anh Xuyên, là Đức là Khoa và cô bé tên Minh Hằng, hoặc bất kì thành viên nào trong lớp võ nhỏ khi xưa. Tôi nhớ mọi người lắm! Tôi muốn được mặc bộ võ phục đỏ độc nhất ấy, muốn được mọi người trêu đùa, xoa đầu trọc lốc, hỏi về bảng cửu chương, tôi hứa sẽ không lẩn trốn chạy linh tinh nữa.
“Thầy ơi con muốn học võ, con muốn được đi quyền đánh võ, con hứa sẽ chăm chỉ tập luyện và mạnh dạn hơn, con hứa đấy. Đức, Khoa à tao muốn lên đài tiếp…..!
Chỉ mong mọi thành viên trong lớp võ nhỏ này có vô tình đọc được dòng tâm sự này để tôi có cơ hội liên lạc được với mọi người. Hay ai có biết thông tin gì về lớp võ nhỏ ấy hãy cung cấp thông tin cho tôi nhodidungquen@gmail.com .
Tôi xin cảm ơn rất nhiều!
NGUYỄN HOÀNG THANH (Kiến An – Hải Phòng)