Bước qua Anh Hùng

Anh Hùng thường được người đời miêu tả là một hình tượng quân tử tài cao nghệ rộng, võ công cao cường, chính nhân thường giúp đỡ kẻ yếu, trừng trị kẻ ác, sẵn sàng chém chết kẻ ác để bảo vệ công lý, cứu lấy sự sống cho kẻ yếu đang run lẩy bẩy kia rồi hờ hững vội vàng ra đi mà không cần sự đáp tạ.
…ºN:
Ngày mới bắt đầu học võ, tôi cũng tự cho mình một mục tiêu rằng sẽ có khả năng hạ gục ít nhất 10 người bằng tay không. Song sau bao năm học võ, dưới sự nghiêm khắc của thầy và sự lĩnh ngộ của bản thân, tôi dần thay đổi cái mong muốn ban đầu.

Không có sự khác nhau giữa ác và thiện, không có sự khác cái chết của kẻ ác và kẻ thiện, không có sự khác giữa cái sợ hãi trong kẻ mạnh và kẻ yếu. Đánh và bị đánh, không khác nhau.

Tiếp xúc nhiều người bạn, dù tôi không cố ý thể hiện lòng đam mê võ thuật của mình với ai, mọi thứ bộc lộ một cách tự nhiên trong tôi, vì võ thuật là dòng chảy màu đỏ trong người tôi. Song vẫn không ít bằng hữu cười quan tâm: “Anh bạn giờ có thể hạ gục mấy người rồi?”. Tôi thường mỉm cười vì thực sự không biết trả lời thế nào cho phải. Vì từ ngày bắt đầu con đường chân luyện, tự dưng tâm tính chuyển dời, mỗi lần đụng chuyện dù bề ngoài có lúc vẫn còn giận dữ lắm, nhưng tận sâu cõi lòng tôi tĩnh lặng lạ kỳ và tôi không thể nhấc tay chân đánh ai đó được! Vậy tôi phải trả lời sao đây? Nếu tôi nói ra điều tôi chưa làm qua thì đó là giả, đại ý câu trả lời vẫn luôn là có thể thắng, có thể thua, nhưng thực chất là thắng thua không có.

8bc68edde45a750b8cfe26bc3f5c92d4
Như lời một vị thầy của tôi dạy: “ Đấu võ không phải đấu võ, là đấu trí”.

Lần đụng độ gần nhất của tôi là khi em trai của mình gặp mâu thuẫn mà bên kia dắt đến 4-5 người, mà đứng trước những người cao to đó, 3 đứa tôi nhưng 3 con nhái quèn dễ dàng bị nó bóp chết lúc nào. Tôi không động tay chân, không mở miệng nói một lời nào như sẵn sàng để bị đánh. Nhưng có một sự “im lặng nhẹ” diễn ra, tôi hiểu rồi. Nhanh chóng và từ tốn, tôi thuật lại mâu thuẫn một cách khách quan và tỏ ý xin lỗi khi để sự xích mích không hay xảy ra của hai em. Cuối cùng các anh vui vẻ bắt tay ra về.

martial-arts-training
Không tốn một mũi tên, một hòn đạn mà vẫn thu phục được lòng người. Tôi không thiết phải là tự thân tài cao nghệ rộng, bản lĩnh phi thường nữa. Tôi không còn nghĩ đến việc tôi ĐỨNG, đối thủ NẰM, tôi không còn nghĩ đến việc tạo một sự chùn bước, khởi dậy sự sợ hãi cho đối thủ. Tôi quan tâm đến nụ cười của họ hơn. Điều tôi muốn lúc này là mọi người có thể nắm tay vui vẻ nhảy múa dưới ánh trăng, bóng của họ in dưới mặt sông, mập mờ.

Tôi đã không còn ý định trở thành Anh Hùng, đại nhân hay vĩ nhân, tôi chợt chỉ muốn và đã thấy mình nhỏ bé. Tôi không còn muốn sự cô độc trong mạnh mẽ của Anh Hùng, tôi cần sự quan tâm và tiếng cười của tất cả mọi người quanh tôi.

Tôi đã bước qua một Anh Hùng.

Hoàng Thiếu (hoangthieu210@yahoo.com)