Võ thuật: Người bạn – Người thầy

Đối với nhiều người Võ thuật là niềm đam mê, nhưng đối với tôi võ thuật là một người bạn tri kỷ”. Cũng có thể là một “người thầy trong tâm trí “, người thầy này dạy dỗ tôi những điều mà bố mẹ không thể nào chỉ dạy cho tôi được.

 Tôi nhớ lại những ngày còn là học sinh, sớm chịu ảnh hưởng bởi game nét và những thói hư tầm bậy của giới trẻ thời đại chính vì điều đó khiến gia đình tôi thất vọng vô cùng. Nhưng kể từ năm lớp 9, khi tôi bắt đầu bước đến với võ thuật. Tôi xin học võ tại môn phái Linh Quyền Đạo – Hà nội, chính tại thời điểm ấy cuộc sống tôi thay đổi theo chiều hướng tích cực lên.vlcsnap-2014-11-02-12h50m47s194

Tôi nhớ lại những ngày lao thân đi tập võ, cảm giác ham mê rực cháy trong trái tim , sáng – trưa – chiều – tối đều nghĩ đến võ thuật. Những ngày đầu tập luyện tôi được làm quen với cách nắm đấm, cách chào, các bộ tấn cơ bản. Chính điều đó đã giúp tôi tăng tính kỷ luật trong bản thân mình. Và rồi tôi biết đến Lý Tiểu Long thực sự ông như một “Ánh sáng” sáng soi trái tim của tôi, tôi bắt đầu học theo phong cách chiến đấu của ông để áp dụng vào những trận mặc giáp song đấu của mình. Và rồi đến ngày thi lên đai tại võ phái, tôi còn nhớ trận đấu đầu tiên trong cuộc đời tôi khi thi lên đai vàng (cấp đai thứ 2 sau đai sơ đẳng màu trắng của môn phái) .Trước sự chứng kiến của các thầy đặc biệt là có thầy sư tổ môn phái, tôi đã dùng toàn bộ kiến thức vào trận đánh. Tôi không hề run sợ!

vlcsnap-2014-11-02-13h16m00s222

Không ngại ngần “gầm thét” di chuyển linh hoạt và thực hiện những đòn đá đặc trưng của Lý Tiên Sinh. Một trong số đó là đòn “bàng long cước” (cú đá sâu đo của LTL) đã giúp tôi khiến đối phương ngã lộn và đòn “Nguyệt dương” (đòn vòng cầu) khiến các thầy đã vỗ tay cổ vũ reo hồ tán thưởng. Những ngày sau đó tôi rất vui, khi được mọi người gọi với cái tên thân mật – “Tuấn Lý Tiểu Long”. Thật khập khiễng nhưng đó cũng là một chút ấn tượng trong trái tim mọi người. Tôi vui vì võ thuật đã giúp tôi “Tin” vào chính mình, khiến tôi nghĩ “lạc quan” hơn rất nhiều .

Nhưng có lẽ cuộc sống đôi khi “rất khác”. Tôi bắt đầu học cấp 3, môi trường và bạn bè hoàn toàn mới, chính thời gian này tôi đã tự đánh mất chính mình khi trở lại vùi đầu vào game và những trò nghịch ngợm tại trường lớp. Thành tích thật tệ! Thật xấu hổ khi là học sinh duy nhất “thi lại 2 môn” trên tổng số toàn trường, một lần nữa gia đình đau đầu vì tôi. Liên tiếp là những giấy mời phụ huynh, cuộc gọi điện từ cô giáo phàn nàn về tôi. Dường như mọi thứ sụp đổ hoàn toàn, tôi đã mất niềm tin, tôi chán nản tất cả.

Quãng thời gian tụt dốc “không phanh” những lời “phàn nàn ca thán trách móc” làm tôi buồn đến mức có những đêm nằm ngủ nghĩ về những gì mình làm được, nghĩ về gia đình. Thật sự tôi không kìm được nước mắt!

Đúng lúc ấy võ thuật trở lại với tôi như một “Người thầy”, trong một buổi tập luyện để cố gắng tìm niềm vui đối mặt với khó khăn trước mắt thì dường như “Người thấy” ấy đứng gần và nhắc bảo tôi:

– “Mày muốn tình trạng này kéo dài đến bao giờ”.

– “Mày đã từng đổ máu vì đam mê thì tại sao mày không cố gắng được những công việc khác”.

-“Mày đã từng chiến thắng trong những trận đấu,mày đâu có ngu như mọi người nghĩ”.

-“Lý tiên sinh cũng đâu hoàn hảo khi có tuổi thơ dữ dội”.

– “Mày phải đứng lên, mày phải tin vào chính mày”…

Quá  nhiều suy nghĩ hiện lên trong đầu óc tôi hòa cùng mồ hôi và hơi thở hổn hển. Chính lúc đó, một lần nữa “tôi quyết định sống lại  “

          Và rồi tôi cũng đã sống lại theo cách của mình. Từ một học sinh cá biệt tôi trở thành lớp trưởng năm lớp 11, trở thành cán bộ đoàn đội. Từ một kẻ nhút nhát tôi trở thành MC chương trình sinh hoạt trước toàn trường, việc cầm micro nói chuyện trước hơn nghìn học sinh toàn trường hàng tuần khiến tôi khám phá ra nhiều điều về bản thân.  Từ một người  tưởng như bỏ đi tôi trở thành bí thư năm lớp 12, tôi quyết tâm đưa lớp đứng TOP về văn nghệ tại nhà trường, tôi đã làm được khi thực hiện thành công hai vở kịch hài hước trong đó một vở do tôi tự nghĩ ra để chia tay lớp 12.

Đến giờ, khi là sinh viên đại học, tôi đang hạnh phúc với cuộc sống hiện tại: Một buổi thi thuyết trình thành công, chinh phục được ban giám khảo; Một nền tảng thể lực khá, luôn chạy bộ với 10km quanh thủ đô này

và mới hôm qua, tôi chạy bộ qua cây cầu Nhật Tân để hóng gió để nghĩ về những điều “Người thầy” trong tâm chí đã dạy cho tôi…

vlcsnap-2014-11-02-13h16m20s171

Tôi mới nhận ra những bài học vô giá từ võ thuật trong cuộc đời mình:

  • Đâu chỉ là đòn thế, đâu chỉ là thi đấu, đâu chỉ là sức khỏe mà võ thuật còn làm thay đổi một con người thông qua việc truyền cho người tập niềm tin vào bản thân trong cuộc sống.
  • Dạy cho người tập cách chiến đấu với sự gục ngã trong cuộc đời hơn chỉ là việc chiến thắng đối phương trên sàn đấu
  • Dạy con người ta chấp nhận cúi mình trước người khác chứ không lúc nào cũng  tự cao tự đại.
  • Dạy cho con người ta một bài học về ý chí cầu tiến: “Có thể ngày hôm nay tôi gục ngã, tôi thua dưới chân anh, nhưng sẽ có ngày tôi là đưa tay kéo anh lên khỏi sàn đấu”
  • Không chỉ dạy cách chịu đựng đau đớn xác thịt, mà cả đau đớn khi mất mát về tinh thần
  • Và đặc biệt võ thuật giúp ta TỰ TIN hơn khi làm bất kỳ công việc gì
  • Võ thuật dạy ta “Không gì có thể ngăn cản nổi ta nếu việc ta làm là đúng đắn”
  • “Tất cả những người nổi bật trên thế giới này đều là người tự tin vậy sao bạn không tự tin lên để khẳng định mình trên cõi đời này, bạn học võ hãy dùng võ để chiến đấu với nỗi sợ hãi, đừng học chỉ để tự vệ, hãy thử chiến đấu với chính cái tôi của mình xem sao.
  • Thách đấu với nó và chiến thắng nó để cảm thấy đời màu đen nhưng ta sẽ làm biến nó thành màu hồng. Ta làm chủ được cú đấm, cú đá thì ta cũng sẽ làm chủ được cuộc đời ta!”

 Một lần nữa, xin cúi mình cám ơn những gì “Người thầy” mang lại cho con người chúng ta .

Lê Quang Tuấn (Tây Hồ – Hà Nội)