(Bài dự thi “Võ thuật trong trái tim tôi”)
“Việt võ đạo sinh nguyện đạt tới cao độ của nghệ thuật để phục vụ dân tộc và nhân loại”
“Việt võ đạo sinh nguyện trung kiên phát huy môn phái, xây dựng thế hệ thanh niên dấn thân hiến ích”
Có lẽ, đây là hai trong mười điều tâm niệm của võ đạo vovinam mà tôi tâm đắc nhất. Nó như một nguồn mạch sống nối liền nguồn mạch chảy mạnh và trải dài trong trái tim tôi từ khi tôi còn là một cô bé. Với một tâm hồn chứa chan bao cảm xúc, với từng nhịp tim rung động với đời, câu chuyện đến với vovinam của tôi có gì đó thật thực tế nhưng cũng thật nhiều mơ mộng và ấp ủ.
Phú Hòa – Phú Yên – nơi khơi dậy một niềm đam mê võ thuật, nơi vang lên nhịp lòng tình yêu vovinam trong trái tim tôi. Còn nhớ lắm những chuỗi ngày thơ bé, những ngày hè của năm 2002 lúc tôi bắt đầu bước vào lớp 2 ở một ngôi trường mang nhiều âm vang lịch sử của vụ thảm sát Ngân Sơn – Chí Thạnh. Năm đó, một kì nghỉ hè dài ở huyện Phú Hòa đã để lại trong tôi những dấu ấn khó quên. Với chiếc xe đạp bình dị nhưng đầy ấp tình anh em đã đưa tôi đến với những con người đầy náo động nhưng cũng rất yêu thương – Con người Vovinam.
Thủa đó nghèo lắm ai ơi!
Chiếc xe cọc cạch âm vang cõi lòng
Đạp xe “nhốn nháo” tình nồng
Gồng trước là Tý (1) đèo mình Min (2) sau
Đường đất thấy thế u sầu
Tâm can nặng trĩu vậy là đâm ghen
“Anh em thì mặc anh em
Cớ sao cậy thế dẫm lên lòng đời?
Võ đạo ghi dấu một thời
Luyện gan, luyện thép, luyện người thế sao?”
Đúng vậy, học võ không chỉ để phòng vệ, để rèn luyện sức khỏe, sức chịu đựng, sự khổ nhục, để mạnh mẽ và bản lĩnh mà song song với đó là học cách quên mình vì người khác, biết bênh vực lẽ phải và nêu cao tinh thần thượng võ. Ở đây, vovinam đã dạy tôi như thế : võ thuật và võ đạo – một điều thật đặc biệt mà chỉ có thể là vovinam.
Quay ngược dòng thời gian về lại với hồi ức xa xưa ấy, các bạn sẽ không thể nào diễn tả được sự vui nhộn đượm nét người, nét đời trong lớp võ của anh tôi tại một bãi tập mơn man đồng cỏ (nếu tôi nhớ không nhầm). Không biết đó là tính cách của họ, tính tình chất phác, đơn sơ đậm chất Phú Yên? Hay tại vì qua một quá trình tham gia học tập, rèn luyện và mài giũa mà tinh thần của họ trở nên vô tư, nhiệt tình đến thế. Thế nhưng dù sao đi chăng nữa, học võ ở bất kì môn phái nào cũng vậy, nó đều luyện cho ta một tinh thần sắt đá, kiên vững không nguôi, một ý chí quyết tâm không bao giờ tắt trong suốt một thời gian tôi luyện, để rồi một ai đó đi qua và để lại “ồ! họ thật đáng khâm phục, đức tính của người học võ thật đáng để ta thấm nhuần trong tư tưởng”.
Không chỉ ngưỡng mộ các anh chị ấy ở những đức tính đáng trân trọng mà tôi còn rất ấn tượng với đòn kẹp cổ trong môn võ này. Kí ức thật khó nhạt phai khi tôi ngồi trên chiếc xe đạp và nhìn một cách rõ nét hai anh đang thể hiện đòn kẹp cổ, một anh bay lên kẹp cổ anh kia quật xuống và cho ngay một phát vào hạ bộ trông thật quyết liệt nhưng cũng rất nhẹ nhàng. Mặc dù, lúc đó tôi thật ngây ngô và một đứa con nít mới lần đầu tiên tiếp ‘thị’ (3) với võ thuật như tôi cũng phải xôn xao trái tim mình và rồi cứ mơ mộng, tưởng tượng trong trí óc cực kì phong phú để ao ước một điều “mình cũng muốn được vậy”. Thế rồi, kì nghỉ hè năm ấy khép lại, tôi trở về với ngôi nhà hạnh phúc của mình và kể cho cha mẹ nghe từng chi tiết: từ việc tôi đạp xe rong rong trên con đường ấy rồi đói bụng quá ăn hết mấy chùm nhãn của dì cho đến việc mấy anh chị chở tôi đi chơi, rồi tôi khua tay, múa chân miêu tả thật chi tiết hình ảnh bay lên kẹp cổ vô cùng thú vị, đầy kịch tính của các anh ngày ấy. Sau câu chuyện, cha mẹ hứa hẹn sẽ cho tôi đi học võ và nó đã làm tôi nôn nao biết bao nhiêu, tâm thế sẵn sàng, trí tưởng tượng phong phú đã thoáng chốc biến tôi thành một võ sĩ tại nơi hình ảnh quá mờ nhạt để rồi ước mơ chỉ là mơ ước, hứa hẹn cũng chỉ là vô không vì ở nơi tôi đang sinh sống lúc ấy không mở lớp dạy vovinam mà chỉ có teakwondo của thầy Đôn là chủ yếu. Vậy nên ấn tượng khắc sâu – vovinam môn võ của thời gian cứ chạy xuyên qua ống dẫn kí ức đưa vào từng ngăn tủ phía trên rồi lại cất sâu vào ngăn tủ phía dưới để đến khi tôi nhìn thấy một ai học võ hay thậm chí là nhắc đến võ tôi lại kéo ra để hân hoan kể lại: ừ, vovinam trông tinh nhuệ lắm, kẹp cổ như vậy đấy nhé….!
Một khoảng thời gian trôi qua, cô bé năm xưa giờ đây đã là một cô gái của tuổi 18 – lứa tuổi đánh dấu bước trưởng thành. ‘Đôi chân áp đế’ cô ấy đặt lên giảng đường đại học tạo ra một sự lo lắng cho mẹ và cha để rồi, hai anh em lại hội ngộ tại ngôi làng đại học và cứ thế theo một cách rất tự nhiên ‘đôi chân trần’ cô ấy đặt lên nền đất, bắt đầu cho những bước đi chập chững trên con đường võ thuật mạnh mẽ, bản lĩnh, đầy sức sống.
Trải qua bao nhiêu năm tháng, anh tôi bây giờ đã trở thành phó chủ nhiệm câu lạc bộ võ thuật làng đại học. Theo chân anh mình tôi có được nhiều niềm vui khi học võ, các anh chị, các bạn đồng trang lứa đã cho tôi cảm nhận được tình yêu thương, sự bảo bọc của một gia đình – gia đình vovinam. Động lực được tiếp thêm, một cô gái cá tính như tôi đã có lập trường nay lập trường càng thêm vững. Rồi sau một thời gian tham gia vào lớp võ, cái mà tôi thấy được không chỉ là những đòn kẹp cổ, những đức tính đáng quí mà tôi còn rất ấn tượng với những pha nhào lộn, biểu diễn bằng vũ khí, cũng như cái cảm của tôi về tình đồng đội, tình anh chị em.
Mỗi lần có tâm sự, mỗi lần cảm thấy buồn lòng, tôi thường thích đi học võ hơn bao giờ hết. Ở nơi đó, mang lại cho tôi một cảm giác bình yên của mặt trời lặng lẽ lúc hoàng hôn. Ở nơi đó, sưởi ấm trái tim tôi bằng tình người ấm áp, bờ vai của những con người dung dị ấy thật mềm mại nhưng cũng rất cứng cáp, an toàn và… “em cứ khóc đi cho nhẹ lòng!” (4).
Xa gia đình và đến với vovinam tôi hiểu rằng học võ không dùng để tỉ thí với người khác mà nó chỉ dùng để bảo vệ người khác, để tự vệ, để xả thân, để hi sinh, để nêu cao tinh thần quả cảm, để rèn luyện sức khỏe và giúp mình bản lĩnh hơn. Vovinam đã giúp tôi nhân ra khi một con người rời xa nguồn cội họ rất cần đến tình đồng đội đoàn kết, san sẻ, yêu thương. Vovinam không chỉ dạy võ mà còn dạy cả cách dung hòa với đạo làm người.
“Việt võ đạo sinh nguyện đạt tới cao độ của nghệ thuật để phục vụ dân tộc và nhân loại”
“Việt võ đạo sinh nguyện trung kiên phát huy môn phái, xây dựng thế hệ thanh niên dấn thân hiến ích”
Nhờ đó, tôi đã nhận ra được một chân lý: “vì sao tôi sống? Vì đất nước cần một trái tim”. Điều mà tôi luôn nhắc nhở bản thân mình phải khắc cốt ghi tâm “sống đẹp nghĩa là cống hiến”.
Giờ đây, tôi là một cô sinh viên năm hai, bước qua tuổi 18 đến với tuổi 19 cùng trình độ lam đai, võ thuật tôi chẳng hơn ai, võ đạo tôi cũng chẳng thuộc làu làu nhưng tôi luôn rèn giũa mình, tiếp thu và thấm vào tư tưởng những gì tinh túy nhất mà các thầy truyền đạt cũng như vovinam đã để lại.
Ngô Hoàng Phương Linh
(Câu lạc bộ vovinam Nông Lâm – vovinam làng đại học)
Chú thích:
– (1)_ Tý: tên ở nhà (tôi hay gọi anh như thế) của thầy Võ Nhật Sơn – phó chủ nhiệm câu lạc bộ võ thuật làng đại học – anh họ tôi.
– (2)_ Min: tên cha mẹ đặt ở nhà cho tôi.
– (3)_Tiếp “thị”: không phải là từ trong kinh tế mà là một cách chơi chữ của tôi về cái nhìn cận cảnh trong đòn kẹp cổ lúc đó.
– (4) “Em cứ khóc đi cho nhẹ lòng!”: câu nói của chị Phương đồng môn của tôi đang học tại câu lạc bộ vovinam Nông Lâm TP.HCM an ủi lúc tôi có chuyện buồn.
(*) Đây là bài viết tự sự giúp tôi ôn lại những kỉ niệm đẹp một thời thơ bé, cũng như gợi nhớ lại một chút hình ảnh thân thương khi tôi mới bước chân vào câu lạc bộ.