Làm thế nào để áp dụng đòn, thế đã học vào đời thực?

Việc tập luyện các đòn thế mỗi ngày trong võ thuật dường như đã là thói quen không thể thiếu. Thế nhưng khi áp dụng ra ngoài thực, bản thân những người học võ vẫn rất khó có thể áp dụng được chúng vào chiến đấu. Làm thế nào để phản ứng tốt và áp dụng triệt để? Chúng ta cùng xem quan điểm cũng như kinh nghiệm của các bậc tiền bối đi trước…

Nhiều bạn tâm sự: “khi bị tấn công, tay chân cứ gạt đỡ tùy tiện không theo bài bản và muốn sử dụng các đòn thế đã học để tấn công thì lại ngập ngừng, thiếu tự tin và bỏ lỡ nhiều cơ hội” .

Tại sao vậy?v1

Phản xạ võ thuật gồm tránh né, gạt đỡ, chặn cản, tung đòn,… là những phản xạ có điều kiện. Vì thế các đòn , thế (là những trường hợp giả định thường xảy ra trong chiến đấu) phải được tập đủ số lượng để phản xạ phát sinh và tập thường xuyên cho đến khi phản xạ đã được thiếp lập. Để đạt được sự hiệu dụng của đòn thế, hãy thử trải nghiệm 3 giai đoạn tập phản xạ.

Giai đoạn 1 (tập gió)

Trước hết cần chia một thế thành nhiều đòn và tập từng đòn một từ chậm đến nhanh. Tập đòn trước cho thuần thục mới đến đòn tiếp theo cho đến hết một thế. Mỗi thế thường phải tập ít nhất 50 lần mỗi buổi tập với tốc độ, sức mạnh và liên tục trong một vài tháng hoặc nhiều hơn. Ngoài ra nên tập thêm bằng trí tưởng tượng.

2

Giai đoạn 2 (tập đối luyện)

Cần có một người tấn công để ta tập tránh né, cản phá, phản công và làm nền (gạt, đỡ, tránh né ) để ta tập đòn thế tấn công. Chính sự đối luyện là điều kiện phát sinh phản xạ võ thuật (công, thủ, phản, biến) liên hoàn và kịp thời. Cách tập vẫn là từ chậm đến nhanh và từ một đòn đến liên tiếp nhiều đòn. Mỗi thế phải tập ít nhất 50 lần mỗi buổi tập và suốt trong một vài tháng hoặc nhiều hơn. Ở giai đoạn này có sự va chạm nên cần xoa nắn cơ bắp và bóp thuốc vào những lần nghĩ trong mỗi buổi tập.

3

Giai đoạn 3 (giao đấu kiểm chứng)

Nhằm kiểm chứng phản xạ đã phát sinh và ổn định chưa? ta cần giao đấu với người khác (dĩ nhiên phải đồng cân và được bảo hộ tốt) trong tình huống bị tấn công bằng các đòn thế không được sắp đặt trước. Khi lâm chiến mà tay chân xuất ra chiêu thế một cách tự nhiên, dứt khoát, kịp thời và cản phá tự nhiên, tấn công có hiệu quả mà đầu óc ta không cần tính toán là đòn thế đã được luyện thành, cần chú ý là khi mới bắt đầu giao đấu cần phải đấu với những người giỏi hơn mình. Dĩ nhiên họ phải nhường và luôn nhắc nhở người mới bắt đầu tập để người mới tập rút kinh nghiệm.

Và chắc chúng ta cũng biết: phản xạ có điều kiện có tính chất không bền nên phải thường xuyên cũng cố ôn luyện. Nếu cứ bật đèn sáng mãi mà không cho chó ăn thì sau một thời gian có bật đèn chó vẫn không tiết nước bọt nữa, cũng như sau khi luyện “thế đã thành” mà không ôn tập đối luyện thì phản xạ võ thuật cũng sẽ mất đi. Vì thế ông bà ta thường dạy “Văn ôn , Võ luyện”.

Ly Ly (Sưu tầm)