Thời kỳ đầu của UFC, thời kỳ mà những wrestler đã thống trị tuyệt đối tất cả các hạng cân, không một striker nào có đủ sức để đứng lên phá vỡ sự áp đảo đó. Chỉ có Lightweight là hạng cân duy nhất có chỗ strikers.
Nhưng rồi một người đứng lên, một kẻ được coi là 1 trong những striker vĩ đại nhất mà môn thể thao từng sản sinh : BJ Penn vốn là một huấn luyện viên BJJ của UFC còn trước khi UFC được chính thức thành lập – đã đứng lên để phá vỡ thế độc tôn của Matt Hughes , huyền thoại được coi là đại diện tiêu biểu nhất cho sự thống trị của wrestling thời kỳ đó. Matt Hughes đã thống trị tuyệt đối đến nỗi đích thân Royce Grazie vĩ đại phải đứng ra thách đấu và thảm bại trong 1 trận được coi là “The best of wrestling vs The of Brazillian Jiu Jitsu”.
Nhưng BJ đã đánh bại Hughes ngay trong lần đầu tiên thi đấu ở hạng Welterweight để trở thành ông vua mới của Welterweight. Sau đó là một loạt những mối thù với các fighter ở hạng cân nặng hơn, những hạng cân dành cho wrestler. Đối với 1 số người, sự nghiệp của Penn là 1 cuộc chinh phục, một cơn khát những đối thủ lớn dù là ở Lightweight, Welterweight hay thậm chí là LightHeavyWeight. Nhưng thực chất, Penn lại là người sáng lập ra 2 điều tuyệt vời nhất cho UFC!
Chắc chắn ai cũng biết điều đầu tiên là gì, đó là xây dựng hạng Lightweight trở thành một hạng cân có giá trị và tầm ảnh hưởng ngang bằng với những hạng cân khác. Nhưng ít người biết rằng, ngoài việc xây dựng lên hạng Lightweight và những cuộc chinh phục không ngừng nghỉ, Penn còn làm được một điều vĩ đại khác : sáng lập ra mẫu Toe to Toe War striker huyền thoại.
Về cơ bản, mẫu TTW striker được xây dựng để chống lại các pressure fighter nên chính vì thế, nó có những điểm đi ngược lại hoàn toàn với mẫu striker nguyên bản. Mẫu striker nguyên bản luôn dùng footstep để có một sư di chuyển, một tư thế đánh tốt nhất cũng như tạo sự uyển chuyển , mềm mại trong lối đánh. Và cũng chính vì có footstep, striker nguyên bản luôn phải giữ 1 cự ly nhất định với đối thủ để tránh những đòn bất ngờ. Nhưng đó lại là lý do tại sao các striker nguyên bản luôn lép vế so với các pressure fighter. Một pressure fighter luôn tìm cách gây áp lực , rất ngắn khoảng cách để dồn đối thủ vào một góc. Các striker sẽ buộc phải lùi lại để giữ cự ly và footstep vô tình giúp các pressure fighter dễ dàng dồn họ vào ngõ cụt.
Hiểu được điều đó, mẫu TTW striker không hề có footstep, đúng với cái tên gọi của nói : “Toe to Toe War” cuộc chiến từ ngón chân này đến ngón chân kia, các TTW striker luôn tìm cách lại gần đối thủ nhất có thể và không có khái niệm lùi bước trừ khi không còn cách khác. Một là tấn công dữ dội , hai là 2 bên đôi công quyết liệt. Nói cách khác, TTW striker là mẫu striker tống tấn công.
Chính vì lối đánh máu lửa đó, mẫu TTW đã mang đến rất rất nhiều trận đấu hấp dẫn và ngẹt thở. Điển hình là trận đánh lịch sử của Forrest Griffin & Stephan Bonnar. Trong niềm khát khao được thi đấu cho UFC, Forrest & Stephan đã từ bỏ lối đánh quen thuộc để đánh 1 trận đúng kiểu TTW. Trận đấu đó cũng là 1 cột móc đánh dấu 1 bước tiến lớn của UFC. Còn cái tên tiêu biểu nhất ? Diego Sanchez! (chứ không phải Penn, không ai đôi công lại Penn thời kỳ đó).
Những yếu tố cần thiết để trở thành một TTW striker chính hiệu? Nó không đến nhiều từ thân hình hay cơ thể như pressure fighter mà nó đến từ trí óc, nhưng có thể rút ra 2 yếu tố chính : khả năng conditioning (điều khiển – làm chủ trận đấu) và timing (chọn thời điểm). Trong trận đấu của Diego Sanchez với Gilbert Melendez ở UFC 166. Ở round cuối cùng, có tình huống mà Diego và Gil đã lao vào đánh nhau loạn xạ nhưng Gil là người thắng thế hoàn toàn. Đó cũng là lúc phẩm chất của một TTW fighter trong Diego nổi lên. Trong một tình huống mà 2 bên chỉ còn biết lao vào quơ tay lung tung và mình đang nắm phần thua, nghĩa là bị đau bị choáng, Diego vẫn không hề mất kiểm soát, Diego vẫn hoàn toàn kiểm soát được không những bản thân mà còn chính…Gilbert. Đó là vì sao ngay khi Gil đang thắng lại “bỗng dưng” cúi mặt xuống, Diego đã nhanh như chớp tung ngay 1 cú uppercut thẳng vào mặt Gil & knock down được El Nino. Nhiều người nói đó là hên, nhưng nếu xem lại sự nghiệp của Diego, rất nhiều lần Diego làm được như vậy như trận đấu với Kenny Florian hay Clay Guida. Diego có đầy đủ phẩm chất của 1 TTW fighter nhưng chính cái lối đánh quá máu lửa và điên loạn đó mà Diego không thể phát huy hết được phẩm chất.
Để nhìn thấy được 1 TTW fighter hoàn hảo, Penn vẫn là 1 & duy nhất. Đó chính là phẩm chất đẹp nhất của 1 TTW fighter, chính là khả năng kiểm soát bản thân và chính đối thủ ở những tình huống đôi công giằng co quyết liệt nhất. Đó là khả năng timing hoàn hảo, nhưng chính vì những yêu cầu “trên trời” đó, rất ít TTW fighter chính hiệu tạo dựng được tên tuổi. TTW là 1 breed fighter dù là huyền thoại nhưng rất nhỏ nhoi chứ k thể thành 1 trào lưu và áp đảo như pressure fighter. Trong UFC hiện tại, cũng chỉ còn Eddie Alvarez là TTW fighter chính hiệu thuộc trình độ world class duy nhất còn sót lại.
Một điểm khác khiến TTW dù được coi là vĩ đại nhưng mau chóng chìm xuống chính là sự sụp đổ của chính kẻ đã tạo ra nó BJ Penn. The Prodigy đã bị Frankie Edgar “lên lớp”, người vốn mang dáng dấp của một striker nguyên bản : footstep + movement. Penn gục ngã trước Edgar rồi Diaz rồi Rory. Từ đó kết thúc hành trình chinh phục của kẻ vĩ đại nhất hạng Lightweight. Từ đó, người ta đã không còn nhắc đến TTW của Penn nữa. Người ta đã áp dụng “những gì có thể” của TTW vào những lối chơi khác. Như Ben Henderson đã kết hợp yếu tố không lùi bước và đôi công đến cùng để có khả năng gây áp lực, dồn ép đối thủ khủng khiếp như một con thú. Và TTW chính hiệu của Penn xưa kia đi vào dĩ vãng, nó mãi mãi là 1 truyền thuyết và chỉ có những kẻ kiệt xuất nhất mới hiểu được nó.
NHS (Hội những người mê võ MMA – UFC news)