Michele Aboro là một huyền thoại boxing. Nhà vô địch thế giới bất khả chiến bại không chỉ đụng độ với các đối thủ ác liệt trên sàn đấu mà còn chiến đấu với một đối thủ khổng lồ trong cuộc đời mình – căn bệnh ung thư vú.
- Mike Tyson – Sự thật trần trụi: Ký ức kinh hoàng về trận thua sấp mặt
- Buakaw khoe cơ bắp, tích cực tập luyện trước ngày đấu võ sĩ Trung Quốc
Khi Michele Aboro bắt đầu tập luyện boxing khi còn là một thiếu niên ở các phòng tập trong khu phố nhà mình, cô đã phải giấu mái tóc của mình để phòng tập sẽ không đuổi cô ra ngoài vì cô là phụ nữ. Theo thời gian, tài năng của cô vượt trội so với những người khác khiến mọi người phải nhìn nhận một thực tế rằng cô là một võ sĩ quyền Anh, là một thần đồng trẻ. Sau đó cô bắt đầu đặt chân vào thế giới quyền anh, tiền đề cho những thành công sau này của cô.
Sinh ra và lớn lên ở London, Michele Aboro là một trong những tấm gương tuyệt vời cho phụ nữ. Trong suốt 7 năm thi đấu chuyên nghiệp, Michele có một thành tích ngoạn mục với 21 chiến thắng với 12 chiến thắng knock-out.
Trong sự nghiệp của mình, Michele là nhà vô địch British B.K.B.U 1988, nhà vô địch châu Âu W.K.A 1990, nhà vô địch thế giới W.K.A 1993 và nhiều giải thưởng cao quý khác mà một nữ võ sĩ boxing có thể kiếm được. Càng thi đấu, cô lại càng thành công hơn và không thể ngăn cản.
Cô là một trong số ít huyền thoại trong lịch sử quyền anh nghỉ hưu khi là một nhà vô địch thế giới bất khả chiến bại.
Sức mạnh và sự khéo léo đã đưa cô đi khắp thế giới và vô địch nhiều lần nữa. Sau đó, vào năm 2010, khi cô mở một phòng tập boxing mới ở Thượng Hải, cô đã gặp một đối thủ thực sự – căn bệnh ung thư. Câu chuyện của Michele Aboro không chỉ là câu chuyện về quyền anh mà còn là câu chuyện về sự đam mê và sự cống hiến có thể thay đổi cuộc sống.
Michele chia sẻ: “Tôi đã được chẩn đoán ung thư vú vào tháng 4/2012. Tôi đã bắt đầu hóa trị vào cuối tháng 7 và kết thúc vào tháng 3/2013. Boxing là động lực cho tôi khi đó. Lúc đó tôi không thể làm được gì. Tôi không thể huấn luyện cho mọi người vì các bác sĩ lấy tất cả các hạch bạch huyết của tôi ra ngoài – tôi không thể giơ tay lên được trong khoảng bốn tháng, tôi chỉ có thể ngồi ở đó và đưa ra các chỉ dẫn cho mọi người. Và boxing thật sự đã cứu sống tôi.”
Anh Thư