“Mike Tyson – Sự thật trần trụi” là cuốn tự truyện do dịch giả Trần Minh dịch từ bản gốc. Trích đoạn dưới đây kể về thời tuổi thơ đen tối của Mike trong căn nhà “bệnh hoạn”, hằng ngày phải chứng kiến những cảnh khốn cùng của người mẹ.
Khu phố đầu đời của tôi là Bed-Stuy, Brooklyn. Ngày ấy nó còn là một khu lao động đàng hoàng, ai cũng biết mặt nhau. Cuộc sống trôi qua cũng bình thường, nhưng chưa bao giờ bình lặng. Thứ Sáu và thứ Bảy hàng tuần, nhà tôi thành sòng Vegas thu nhỏ. Mẹ mở một sới bạc và rủ đám chị em bạn bè về nhà chơi, sai ông bồ Eddie đi mua rượu, và họ pha loãng ra rồi bán theo ly. Kẻ thắng thì trích ra một ít bỏ vào hũ, gọi là tiền xâu. Mẹ cũng hay nấu ít cánh gà. Anh tôi nhớ ngày ấy không chỉ có gái điếm mà còn có ma cô, thám tử. Cả đám giang hồ tề tựu ở đó.
Khi có tiền, mẹ tôi chi xài rất sộp. Lâu dần không chỉ gái đến, mà đám bồ bịch chầu rìa cũng tới, tọng rượu thâu đêm suốt sáng. Bà chỉ hút thuốc lá, loại Kool 100’s, nhưng bạn bè của bà thì ai cũng phê cần sa. Thế là mẹ trữ luôn hàng để bán cho họ. Bạn mẹ toàn gái điếm, nếu không cũng là hạng sẵn sàng ngủ lang để có tiền. Họ bỏ con cái ở nhà tôi, nhờ mẹ trông rồi đi khách. Lúc họ về, có khi quần áo còn dính máu, thế là mẹ tôi đành phải mang đồ đi giặt.
Thuở nhỏ tôi quấn mẹ lắm. Tôi ngủ với mẹ đến mười lăm tuổi. Thậm chí có khi tôi ngủ cùng với mẹ và… trai của mẹ. Họ cứ “làm việc riêng” vì ngỡ là tôi ngủ rồi. Khi gã bồ Eddie Gillison xuất hiện thì tôi phải ngủ ngoài đi-văng. Họ có một cuộc tình kinh khủng. Việc phải chứng kiến nó đã ảnh hưởng lớn đến những mối tình của tôi sau này. Họ uống rượu, đập nhau, làm tình, chia tay rồi lại uống rượu, làm tình, đập nhau dữ dội hơn trước. Họ thật sự yêu nhau, dù đấy là một tình yêu bệnh hoạn.
Eddie là người Nam Carolina, không cao, nhưng người chắc nịch, làm công nhân cho nhà máy giặt công nghiệp. Vì học hành không tới đâu, nên đến khi anh chị tôi vào lớp bốn, gã cũng bó tay với bài tập về nhà của anh chị. Eddie là loại gia trưởng, nhưng mẹ tôi cũng chẳng vừa, vì thế họ cãi vã và đánh nhau suốt ngày. Có khi quy mô đánh nhau mở rộng ra… cả nhà. Một lần tôi nhảy vào che cho mẹ và ăn trọn một cú vào bụng gục ngay tại chỗ. Không thể tin nổi là gã chơi nặng với một đứa trẻ như tôi. Vì thế, sau này tôi không bao giờ động tay chân vào các con mình. Tôi không muốn chúng nghĩ mình có một ông bố quái vật. Nhưng hồi đó, đánh trẻ con chỉ là chuyện nhỏ. Chẳng ai thèm quan tâm. Ngày nay mà làm vậy là to chuyện, là phải bóc lịch.
Eddie và mẹ tôi đánh nhau vì đủ mọi lý do: ghen tuông, tiền bạc và hơn thua. Eddie-đánh-con-nít tất nhiên không phải là thiên thần rồi. Đôi khi mẹ tôi rủ mấy chị bạn về nhà chơi, uống rượu. Gã đợi mẹ say quắc cần câu thì làm tình luôn đám bạn. Rồi lại đánh nhau. Hai người cầm cả vũ khí phang nhau và chửi bới om sòm. Khi tôi bảy tuổi, Eddie dộng mạnh đến mức văng luôn cả cái răng vàng của mẹ. “Mày chơi bà thì bà cho mày biết”, mẹ bảo cả đám tạm thời nấp đi để mẹ “nói chuyện” với Eddie, nhưng tôi mải xem đấu vật nên không nghe thấy. Mẹ nấu một nồi nước sôi và bưng ra. Lúc ấy, tôi ngồi ngay cạnh Eddie và chỉ nghe một tiếng rầm, rồi nguyên nồi nước sôi choảng vào đầu Eddie. Tôi ngồi cạnh hưởng xái nên bỏng chút ít.
“Aaaaaaa!” Eddie la hét và chạy ra khỏi nhà. Tôi cũng bắt chước la hét chạy theo. Gã quay lại: “Trời, con chó cái nó cũng luộc con luôn à?” Tôi vô tư nhái theo: “Dạ, luộc con luôn.” Sau khi tưới nước nóng thì lòng mẹ… nguội lại. Bà mang Eddie vào nhà, cùng chúng tôi lột áo gã ra. Cổ, lưng và nguyên một bên mặt gã đầy những vết bỏng, nom như con thằn lằn. Chị tôi hơ kim bằng bật lửa rồi lấy kim ấy đâm vào những vết phồng cho nó vỡ ra. Cả hai chị em đều khóc.
Khi nghĩ về cuộc xung đột ngày ấy, tôi luôn cho rằng mẹ mình là nạn nhân, bởi vì chính Eddie đánh mẹ trước cơ mà. Tôi cũng tin những người bảo vệ nữ quyền cũng tán thành hành động của mẹ. Nhưng hỡi ôi, tại sao mẹ có thể làm vậy với bạn trai của mình cơ chứ? Đấy là lúc tôi biết mẹ mình không phải là Mẹ Teresa. Còn Eddie, sau khi bị mẹ tôi luộc thì đi ra ngoài mua về ít rượu rồi cùng uống, cứ như là để thưởng công cho việc mẹ làm vậy.
Tôi bệnh hoạn trong tình dục. Bạn đã nghe nhiều rồi phải không? Bây giờ thì bạn đã biết lý do rồi đó. Bởi vì tôi đã phải lớn lên trong cái quang cảnh hoang dại ấy. Yêu nhau thế đấy, nhưng vẫn “ném đá vỡ đầu nhau ra”. Thương thì thương đấy, nhưng thương cho roi cho vọt, theo đúng nghĩa đen. Những lúc mẹ và bạn trai “thương nhau” kiểu ấy, tôi sợ vãi cả linh hồn. Tôi lớn lên quanh những phụ nữ giang hồ, những người sẽ lao vào dùng nắm đấm để nói chuyện như đàn ông. Bởi thế tôi không hề cho đánh phụ nữ là cấm kỵ, bởi những người phụ nữ tôi từng biết đều sẵn sàng giết người. Bạn mà không đánh mấy chị em ấy, họ sẽ cắt bạn thành từng mảnh, hoặc bắn cho gọn, nếu có trên tay khẩu súng. Còn không thì họ sẽ lại gọi một người đàn ông khác đến nện thay.
Dịch giả: Trần Minh