Tiếp tục giới thiệu câu chuyện về Mike Tyson trong tự truyện do Trần Minh dịch, câu chuyện về trận thua đầu tiên của ông trước Buster Douglas luôn là nỗi ám ảnh của Mike mỗi khi nhắc lại.
- Mike Tyson – Sự thật trần trụi: Tuổi thơ bên mẹ trong căn nhà “bệnh hoạn”
- Mike Tyson nuôi mộng làm giàu từ việc trồng 16 hec-ta cần sa
Vào tháng Chín, tôi không còn muốn đánh đấm nữa. Giữa tháng Mười, ban bệ chuyển đến Edmonton để chuẩn bị cho trận đánh tiếp theo. Nhưng tôi không tập, tôi chỉ ngủ với gái và thậm chí còn không muốn rời khỏi phòng. Tôi nhờ bạn thảy gái vào cho mình, không hề quan tâm em ấy có đẹp không, em ấy tên gì. Khi xong việc, em ấy rời đi để cho một em khác vào… thay ca. Rồi tôi nói Don tìm cách hoãn trận đánh lại. Chúng tôi lấy cớ là tôi bị viêm phế quản. Chúng tôi hủy một trận đánh vào ngày 26/10 và bay trở lại Vegas. Don tìm ra một bác sĩ để chứng nhận tôi bị viêm màng phổi.
Viêm màng phổi là bệnh chó gì nhỉ? Hoa liễu thì họa may tôi còn sợ.
Don bắt đầu tìm một đối thủ dễ hơn cho tôi. Lão quyết định sẽ mang tôi sang Nhật Bản vào tháng Một để đấu với Buster Douglas mà lão nghĩ là dễ xơi. Rồi lão gút luôn một trận khác với người của Evander Holyfield, dự kiến sẽ diễn ra vào tháng Sáu năm 1990 tại Trump Plaza.
Trận ấy sẽ mang về hai nhăm triệu đôla.
Ngày 8/1/1990, tôi đáp chuyến bay đến Tokyo mà trong lòng không muốn chút nào. Khi ấy tôi không còn quan tâm đến chuyện đánh đấm mà chỉ nghĩ đến chuyện hưởng thụ và vui vẻ với các em. Khi đặt chân lên chuyến bay ấy, tôi đã tăng hơn mười ba cân rưỡi. Quá lo ngại với thể trạng của tôi, Don King hứa sẽ thưởng cho tôi một món tiền lớn nếu kịp lấy lại cân nặng như cũ trước trận đánh sẽ diễn ra trong vòng một tháng nữa.
Tôi không hề để mắt đến Buster Douglas. Tôi thậm chí chẳng buồn xem qua những trận đánh của anh ta qua băng ghi hình. Nếu như tôi đã có thể đo ván những đối thủ từng đo ván Douglas, tại sao tôi lại còn phải bận tâm đến Douglas. Tôi đã học theo những người hùng của mình là Mickey Walker và Harry Greb, từng tự tin đến mức tuyên bố không thèm tập luyện trước một trận đánh, bởi “anh không đáng để tôi phải đổ mồ hôi”. Nhưng Greb nói thế chỉ là một đòn tâm lí để làm đối phương mất bình tĩnh.
Còn tôi… không tập thật, không tập một chút nào. Vì thừa cân nên tôi không ăn gì cả. Tôi vừa muốn lấy lại thể trạng như trước, đồng thời lấy món tiền thưởng mà Don King đã hứa. Vì thế tôi chỉ uống một loại xúp giúp đốt chất béo và “ăn” người dọn phòng thay cho bữa chính. Việc này hơi lạ lùng. Phụ nữ Nhật Bản nổi tiếng là mắc cỡ và ít chịu cởi mở, nhưng những người con gái mà tôi gặp đều thuộc nhóm… thiểu số. Mọi người cứ hỏi tôi là phụ nữ Nhật Bản làm việc ấy như thế nào, tôi trả lời: “Chẳng nhớ, làm nhiều quá và gấp gáp quá làm sao mà nhớ được”.
Tôi thậm chí không phải trả tiền cho những người dọn phòng để được mây mưa bởi tất cả họ đều tự nguyện. Nhưng vì tôi luôn chi rất đậm nên những lần sau họ… kéo thêm bạn tới. “Thưa ngài Tyson, đây là bạn em”, họ nói. “Hôm nay cho bạn ấy tham gia với bọn mình cho vui nhé.”
Bên cạnh “cô dọn phòng và những người bạn”, tôi còn tranh thủ liên lạc lại với một cô nàng Nhật Bản mà tôi từng quan hệ trong lần thượng đài với Tony Tubbs tại đây trước kia. Lần ấy cứ Robin ra ngoài mua sắm là tôi lập tức lẻn xuống hầm cầu thang với cô nàng. Hai năm rồi không gặp, nàng đã lớn hơn trước nhiều nhưng vẫn xấu hổ. Thế nên lần này tôi cũng giấu tiệt cô nàng bởi sợ Don King và những người khác khiến nàng e ngại.
“Mày làm cái quái gì vậy Mike?”, Greg sửng sốt.Đấy là quá trình tập luyện của tôi cho trận đánh với Douglas. Gần sát trận đấu, tôi mới chịu bước lên sàn tập và đấm vài cú chiếu lệ. Người tập cùng Greg Page vừa tung ra một cú đấm phải đơn giản là tôi đã gục xuống.
Sau đó, một vài buổi tập như thế được mở cửa cho người hâm mộ Nhật Bản vào xem. Không phải ai cũng có vé xem tôi đấu với Douglas nên họ tranh thủ vào xem tôi tập. Sau này tôi mới biết Don King đã thu một người sáu mươi đôla để được vào xem một buổi tập chiếu lệ của tôi. Số tiền thu được từ việc này tất nhiên là một con số khổng lồ mà tôi hoàn toàn không chạm được đến một xu. Don King theo dõi tôi tập, gật gù ra vẻ am hiểu. Nhưng lão không biết như thế nào là tập luyện nghiêm túc, không biết võ sĩ nào đang đạt phong độ cao. Lão thậm chí còn không biết buộc dây găng tay, lão chỉ biết tiền và tiền mà thôi.
Một ngày trước trận đánh, tôi cân nặng một trăm cân. Chưa bao giờ tôi thượng đài với trọng lượng khủng khiếp đến như vậy. Nhưng tôi vẫn nhận được món tiền thưởng từ Don. Một ngày trước trận đánh, tôi chén hai em dọn phòng cùng lúc, sau khi hai nàng rời đi thì có thêm hai nàng khác vào “xa luân chiến”.
Tôi không hề chú ý những thông tin liên quan đến Douglas. Sau này tôi mới biết anh ấy có quá nhiều động lực để mang vào trận đánh. Vợ anh ấy vừa mới qua đời vì bệnh nan y, không lâu sau đến lượt mẹ anh ấy mất. HBO dội rất nhiều tin về việc này, làm nhiều phóng sự để trận đánh thêm phần kịch tính. Nhưng tôi kiêu ngạo đến mức nếu biết chuyện, tôi sẽ nói: “Vậy thì tôi sẽ tiễn anh về địa ngục để hội ngộ với mẹ của anh.”
Chúng tôi đánh nhau vào lúc chín giờ sáng để thuận lợi cho việc theo dõi của khán giả Mỹ. Vừa bước lên sàn, tôi nhận ra ngay mình không còn là Tyson của những trận đánh trước đó nữa. Tôi nặng nề và đánh bừa bãi. Tôi tung ra rất nhiều cú đấm với hết lực tay vì tin chỉ trúng một cú là Douglas sẽ vô phương gượng dậy. Nhưng Douglas đã chuẩn bị cho cuộc đấu này rất tốt, cả về chiến thuật, kĩ thuật lẫn tinh thần. Anh ấy tận dụng sải tay dài của mình để không cho tôi áp sát và tung ra những cú đấm cận tay. Đến khi tôi dùng toàn bộ sức nặng cơ thể để đấm thì anh ấy lập tức ôm tôi lại, rất thông minh.
Còn về phần mình, tôi cứ thế mà đấm, đấm ngu đấm ngốc, đấm bậy đấm bạ. Tôi kiêu ngạo đến mức không thèm lắc đầu theo kĩ thuật, cứ như thể là Douglas sẽ chẳng đời nào có thể đấm mình vậy. Nhưng Douglas đã tận dụng rất tốt những khi hết giờ để tung ra những cú đấm bất ngờ. Vậy là tiểu xảo, nhưng nó là một phần của quyền Anh và tôi không bao giờ dùng nó để viện cớ cho thất bại của mình. Tôi bị ăn hai cú đấm ở hiệp bốn và hiệp năm, mắt bắt đầu sưng lên. Đến hiệp sáu thì tôi kiệt sức vì đã vận quá nhiều lực vào những cú đấm vô hại trước đó. Đến hiệp mười, bảo hộ răng của tôi văng ra khỏi miệng, tôi không thể nhấc mình lên nổi nữa. Tôi nghe trọng tài đếm đến mười bên tai mình trước khi được dìu về góc khán đài.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?”
“Ngài bị nốc ao rồi, nhà vô địch ạ. Ngài đã thua.”
Tôi trở về khách sạn, ngạc nhiên vì không thấy cô nàng hầu phòng nào ra chào đón mình cả. Tôi không còn là nhà vô địch nữa, cảm giác thật lạ lẫm.Tôi đã phải đón nhận một kết cục không thể tránh khỏi. Tôi đã thua trận đấu từ trước khi nó diễn ra. Tôi từ chối tham dự buổi họp báo sau trận đấu của HBO vì đầu óc vẫn còn đang ong ong. Xứng danh ông bầu triệu đô, chỉ trong vòng có vài phút, Don đã tổ chức được một cuộc họp với quan chức WBC và WBA. Jose Sulaiman, chủ tịch WBC, quyết định hoãn việc công bố nhà vô địch lại bởi trọng tài đã không nhận hiệu lệnh từ người bấm giờ. Chính trọng tài cũng thừa nhận sai lầm và Sulaiman lập tức yêu cầu tổ chức một cuộc tái đấu. Lúc này tôi đã tỉnh táo trở lại và đến cuộc họp ấy, đeo một cặp kính to để che con mắt đang sưng vù. Tôi thừa nhận mình đã thất bại và ngóng chờ cuộc tái đấu: “Mọi người đã biết tôi nhiều năm qua. Tôi không đổ thừa hay phàn nàn. Tôi sẽ nốc ao gã vì gã đã nốc ao tôi hôm nay. Tôi muốn tiếp tục làm nhà vô địch thế giới.”
Lúc ấy trong đầu tôi diễn ra nhiều luồng suy nghĩ. Chúa không bao giờ trừng phạt những giống loài yếu đuối, Chúa chỉ tiêu diệt những con vật khủng khiếp nhất, như khủng long chẳng hạn. Những con vật nhỏ bé không làm Ngài tức giận. Tôi nằm lên giường, trong lòng chợt nghĩ: phải chăng Chúa cũng ganh tị với mình!
Trần Minh dịch.