“Võ sĩ thép”; “Cậu bé thuốc nổ”; “Người đàn ông nguy hiểm nhất thế giới” là những biệt danh mà giới hâm mộ quyền anh đặt cho Mike Tyson bởi những thành tích vang dội trên võ đài và cá tính dữ dằn của ông. Nhưng đằng sau những ánh hào quang của chức vô địch, cuộc đời của tay đấm lừng danh này lại là những mảng tối liên quan đến trộm cắp, bạo lực và tù tội.
Tuổi trẻ tài năng
Vào ngày 6 tháng 3 năm 1985, Tyson bắt đầu ra mắt giới quyền anh chuyên nghiệp tại Albany, New York. Chỉ mới 18 tuổi nhưng Tyson đã chiến thắng Hector Mercedes bằng 1 cú knock out ngay hiệp đầu tiên. Những cú đấm như vũ bão mang đầy sức mạnh đã khiến cho đối thủ của Tyson phải e ngại. Khả năng phi thường này đã giúp Tyson đánh bại đối thủ của mình ngay trong hiệp đầu tiên, người ta đặt biệt danh cho Tyson là “người sắt”.
Năm 1985 là một năm vang dội của Tyson, nhưng cũng không kém phần bi kịch, khi vào ngày 4 tháng 11 năm 1985, D’Amato mất do chứng bệnh viêm phổi. Cái chết ấy đã làm Tyson suy sụp không ít bởi D’Amato thật sự là một người cha của Tyson. Huấn luyện viên Kevin Rooney đã thay thế vị trí của D’Amato để đảm nhận nhiệm vụ dẫn dắt Tyson. Không phụ lòng mong mỏi của người thầy quá cố, Tyson lúc đó đã lập nên kỉ lục khi chiến thắng trận thứ 13 bằng một cú knock out tại Houson, Texas. Mặc dù bề ngoài, Tyson dường như đã vượt qua được cú sốc nhưng những người thân cận bên Tyson lại nói rằng ông chưa bao giờ nguôi ngoai với một sự mất mát đó.
Trước ngưỡng năm 1986, tức là vào tuổi 20 của mình, Tyson đã lập kỷ lục trong 22 trận đấu knock out đối thủ 21 trận. Vào ngày 22 tháng 11 năm 1986, cuối cùng Tyson cũng đạt được mục tiêu của mình: Đạt được danh hiệu đầu tiên cho mình là WBC – giải vô địch quyền anh hạng nặng. Tyson đã đạt được danh hiệu này sau hai hiệp tại trận chung kết. Chính xác là 20 tuổi và 4 tháng, Tyson vượt qua kỉ lục của Patterson, trở thành tay đấm trẻ nhất đạt được danh hiệu này trong lịch sử boxing.
Để bảo vệ danh hiệu này, Tyson đã quay lại võ đài với tay đấm Frank Bruno. Tyson đã chiến thắng Bruno vào hiệp 15 , giữ vững danh hiệu vô địch. Vào ngày 21 tháng 7 năm 1989, Tyson lại tiếp tục bảo vệ thành công thành tích chỉ trong vòng 1 hiệp, bằng cú knock out. Nhưng đến năm 1990, chiến thắng một lần nữa đã không mỉm cười với Tyson khi chiếc đai vô địch đã thuộc về tay đấm Buster Douglas ở Tokyo: với sở trường của mình, Tyson đã hất cẳng Douglas ra khỏi võ đài vào hiệu thứ 8, nhưng thật bất ngờ là Douglas đã trở lại và knock out Tyson vào hiệp thứ 10, đây là cú knock out đầu tiên của Tyson.
Chán nản và thất vọng, nhưng không cam tâm từ bỏ. Tyson đã tự động viên mình bằng cú knock out Henry Tillman (huy chương vàng ở kỳ Olympic trước đó) trong năm kế tiếp. Trong một dịp khác, đã đánh bại Alex Stewart bằng cú knock out ngay hiệp đầu tiên.
Vào ngày 26 tháng 3 năm 1992, Tyson bị tống vào tù do liên quan đến một vụ cưỡng bức. Cùng năm đó cha Tyson cũng mất, nhưng ông không hề yêu cầu được tại ngoại thời gian đó để tham gia đám tang. Trong thời gian bị giam giữ, Tyson đã chuyển sang đạo Hồi, đổi tên thành Malik Abdul Aziz.
Ngày 25 tháng 3 năm 1995, sau 3 năm ngồi trong ngục, Tyson được thả. Lên kế hoạch cho việc trở lại sàn đấu của mình, Tyson đã sắp xếp trận đấu tiếp theo cho mình với Peter McNeeley tại Lasvegas, Nevada. Vào ngày 19 tháng 8 năm 1995, Tyson đã làm nên một chiến thắng đầy kinh ngạc, khi chỉ mất 89 giây để knock out McNeeley.
Đấu với Holyfield
Như thoát ra khỏi vũng bùn lầy tăm tối trước đó, Tyson đã có sự thay đổi đầy tích cực trong cuộc sống. Sau một vài trận đấu thành công, Tyson chuẩn bị đối đầu với một đổi thủ đầy thử thách Evander Holyfield. Holyfield trước đó đã hứa sẽ cống hiến cho người xem một màn chiến thắng thật nhanh vào năm 1990, nhưng trước khi trận đấu diễn ra Doughlas đã đánh bại Tyson. Do vậy, thay vì đấu với Tyson, Holyfield đã tranh chức vô địch với Doughlas. Và Doughlas đã trở thành kẻ thất bại vào ngày 25 tháng 10 năm 1990, đưa Holyfield trở thành nhà vô địch hạng cân nặng của thế giới lúc bấy giờ.
Vào ngày 9 tháng 11 năm 1996, Tyson có dịp đối đầu với Holyfield cho danh hiệu vô địch hạng cân nặng. Phần đông cho rằng Tyson sẽ giành chiến thắng, nhưng Tyson đã để thua đối thủ bằng một cú knock out vào hiệp thứ 11, và Holyfield đã làm nên lịch sử vì đây là lần thứ ba liên tiếp ông nắm trong tay giải vô địch này. Không đồng ý với quyết định của trọng tài, Tyson đã khiếu kiện rằng hàng loạt cú đấm vào đầu của Holyfield là không đúng luật và thề rằng sẽ trả đũa.
Để chuẩn bị cho buổi tái đấu với Holyfield, Tyson đã tăng cường mức độ luyện tập của mình lên đáng kể. Vào ngày 28 tháng 6 năm 1997, hai tay đấm có cơ hội đối đầu với nhau. Tuy thời bấy giờ, người ta phải trả tiền cho mỗi chương trình tivi họ muốn xem, nhưng trận đấu này đã thu hút được 2 triệu lượt view, đạt mức kỉ lục của nhà đài. Cả hai tay đấm đều nhận được mức thù lao khổng lồ nhờ trận đấu này, cho đến năm 2007 thì họ luôn là một trong những tay đấm được trả thù lao cao nhất trong lịch sử boxing chuyên nghiệp.
Hiệp 1 và 2 đã đáp ứng được mong đợi người xem với những cú đấm đầy sức thuyết phục. Nhưng một điều ngoài mong đợi đã xảy ra vào hiệp thứ 3. Tyson đã làm toàn bộ fan và ban tổ chức khi tóm lấy Holyfield và cắn cả 2 tai của tay đấm này, Holyfield đã bị sứt tai phải. Giải thích cho hành động này, Tyson cho rằng đó là để bù đắp cho những cú đấm vào đầu không tuân thủ luật của Holyfield trong trận trước đó. Nhưng trọng tài không đồng ý với lý do này của Tyson và tuyên bố ông bị huỷ tư cách của một võ sĩ.
Vào ngày 9 tháng 7 năm 1997, Tyson đã bị thu hồi giấy phép thi đấu trong sự nhất trí của uỷ ban, đồng thời phạt Tyson 3 triệu $ do cắn Holyfield. Không còn khả năng thi đấu, Tyson trở nên sống buông thả và không mục đích. Một thời gian ngắn sau đó, Tyson phải vào bệnh viên do tai nạn giao thông. Tai nạn này đã làm gãy xương sườn và lủng một bên phổi của Tyson
Đối đầu với Don King, Lewis và nghỉ hưu
Vào tháng 10 năm 1998, giấy phép thi đấu boxing của Tyson được trả lại. Tyson trở lại sàn đấu. Trận đấu đỉnh cao kế tiếp của Tyson là vào năm 2002 với nhà vô địch của WBC, IBF, IBO Lennox Lewis. Tyson một lần nữa tranh đoạt chức vô địch hạng cân năng. Trước trận đấu, Tyson đã cố gắng thu hút sự chú ý của đối thủ bằng một vài lời doạ dẫm như “ăn thịt những đứa trẻ của Lewis”. Tại buổi họp báo vào tháng 1, cả 2 tay boxing đều bắt đầu bằng một trận võ mồm, đến nổi nhiều người đề nghị huỷ bỏ trận đấu này, nhưng cuối cùng nó vẫn diễn ra vào đúng tháng 6 như dự định trước đó. Tyson đã thua bởi 1 cú knock out, và đây cũng là một tín hiệu kết thúc sự nghiệp của một nhà vô địch. Sau một vài trận thua từ năm 2003 – 2005, Tyson đã tuyên bố giải nghệ.
Nguồn : thegioiboxing