Triều đình Huế triệu Hồ Ngạnh từ Thuận Truyền (Bình Định) đến Kinh đô dạy côn-quyền cho một số thanh niên hoàng tộc hâm mộ võ Bình Định. Trong số hơn vài chục học viên của Ngạnh, có một ông hoàng rất thông minh và lúc nào cũng muốn “vét sạch tài nghệ” của thầy.
Ông hoàng này tìm mưu tính kế, tạo cơ hội cho thầy mình thượng đài với các danh sư khác. Có thế mới hy vọng “học hết” được những “đòn” tuyệt đỉnh của cả hai bên ! Khó khăn là ở chỗ biết chọn mời ai cho xứng với tài nghệ siêu đẳng của thầy ! Trong nhóm người hành nghề Sơn Đông mãi võ hiện đang có mặt tại chợ Đông Ba, có một võ sư thượng thặng về môn trường đao, tên là Trịnh Hùng Trí sẵn sàng nhận lời mời thi đấu của bất kỳ ai và bất cứ môn võ công nào trong “thập bát ban võ nghệ”.
Ông hoàng trẻ bèn mời Trí thượng đài với thầy mình. Ngày gặp gỡ đã đến, Trịnh Hùng Trí, vị võ sư đàn anh của nhóm Sơn Đông mãi võ, đến chào Hồ Ngạnh bằng nụ cười ngạo mạn. Ngày hội đột xuất này được tổ chức tại khu chợ Gia Lạc.
Qua nữa giờ thi đấu, những người ủng hộ Hồ Ngạnh càng lo ngại vì Ngạnh hoàn toàn bị động, bởi đây là lần đầu ông đấu roi trên võ đài. Thường thì ông đấu trên những khu gò rộng-đấu bằng tất cả sức bình sanh quyết sống mái với bọn cướp của giết người chứ không khoan nhượng… hoặc cũng có khi ông dợt với bằng hữu trên những bãi cát ven sông dài-học hỏi nhau từng đòn đánh hiểm hóc sáng tạo một cách vô cùng thoải mái. Còn ở đây, bắt buột phải hạn chế tầm tấn công trước một đối thủ tầm cỡ quốc tế như Trịnh võ sư ! Ngạnh càng lúng túng, Trí càng thai thác nhược điểm ấy tấn công tới tấp. Thanh trường đao của Trí vun vút không ngớt tung ra những đòn đao lạ, dũng mãnh rợn người ! Ống hoàng hét to : “Xin dừng cuộc đấu”, roi đã bị đao chém gãy lìa làm hai đoạn ! Lập tức một thanh roi mảnh khảnh khác được ném nhanh vào tay thầy. Trịnh Hùng Trí khiếu nại : “Roi bị lâm đòn “triệt kích” gãy lìa, tức là giây phút toàn thắng của đao gần kề. Tại sao không để cho đao tiếp tục sử dụng một vài đường quyết định sau đó ?” ông hoàng chưa biết trả lời sau cho ổn. Hồ Ngạnh từ tốn tỏ vẻ tán thành ý kiến của Trịnh võ sư, ông quay người về ông hoàng như muốn có riêng vài lời, nhưng vẫn cố ý để Trí cũng nghe : “Lần sau nếu có rủi roi bị chém gãy hoặc chém rơi… cũng xin đừng bận tâm. Chỉ khi nào !… “Ngạnh chưa nới hết câu đã nghe tiếng xé gió của đao từ sau chém tới… Bất giác Ngạnh cảm thấy phấn khởi lạ thường vì qua đường đao “lạc lõng” này, ông phát hiện chính xác hơn về thực lực đao pháp của đối phương… đúng vào lúc cả hai đều đang tập trung cao độ vào các thế đánh rất lạ của nhau… thì cũng là lúc roi bị chém trúng lần nữa ! Lần này roi bị chém lìa ở chỏm khoảng 30cm. Mọi người lại hồi hộp và chăm chú nhìn theo đường bay… nhảy múa, nhào lộn trên không của mảnh roi vừa bị chém… như đang xem trò “ảo thuật” Thật chẳng ai ngờ chính đòn đơn “trí hoặc” của Ngạnh ! Nhanh như tia chớp-phần roi còn lại đã biến tác dụng thành một mũi dao sắc sảo, đâm xuyên qua… chiếc thắt lưng xanh có thêu dòng chữ Hán “vô địch võ lâm” của Trí.
Bằng đòn đánh gia truyền được gọi là “trí hoặc” ấy, Ngạnh đã gây cho đối thủ tài ba của mình cảm giác ghê rợn – ngỡ như đang bị đâm xuyên từ bụng đến sau lưng bằng chính thanh roi vừa được “mình” vạt nhọn giúp cho Ngạnh ! Tay đao không tự chủ được nữa… chỉ còn chờ Ngạnh sử dụng thêm động tác dọa nữa là đoạt được ngay thanh đao khổng lồ trong tay nhà vô địch đối diện. Vâng, Hồ Ngạnh đã làm hoàn toàn đúng như thế bằng thế võ “Ưng Trảo quyền” rất ngoạn mục trong tiếng hò reo của mọi người !.
“Hồ Ngạnh danh bất hư truyền”, Trịnh Hùng Trí đã trang trọng phát biểu như vậy sau trận đấu lịch sử này !