(Bài dự thi “Võ thuật trong trái tim tôi”)
Tôi – 23 tuổi, một cô gái cung Song Tử với những tính cách đối lập, bởi trời sinh tôi ra như thế, tôi thích màu hồng và màu xanh, thích để tóc dài uốn sóng dịu dàng, thích quần baggy và giày khủng bố, thích nhạc trữ tình và phim võ thuật. Nói chung là các sở thích của tôi nghe có vẻ mâu thuẫn nhau nhưng nó cùng tồn tại trong con người cung Song Tử như tôi.
Tôi muốn chia sẻ với các bạn về niềm yêu thích của tôi, thực ra đến tôi cũng không hiểu được sao tôi lại ghét cái thứ nhạc ầm ĩ ồn ào mà lại có thể mê mẩn cái ồn ào của võ thuật. Tôi chẳng dám nhận là mình đam mê hay hiểu biết gì về võ thuật bởi vì tôi chẳng biết một môn võ nào, vì không có điều kiện tiếp cận và hơn hết là tôi sợ đau. Nhưng điều đó không ảnh hưởng nhiều đến sự thích và sự ngưỡng mộ của tôi dành cho võ thuật.
Tôi biết đến và yêu thích võ thuật từ hồi nhà hàng xóm có tivi, đó cũng là kênh duy nhất mà những đứa trẻ thể hiện niềm yêu thích của nó. Hầu hết các môn phái võ thuật khi đó tôi đều thuộc nằm lòng từ Võ thiếu Lâm, Nga Mi, Vịnh Xuân… Tôi thích Vịnh Xuân, và hầu hết những bộ phim về môn phái huyền thoại này tôi đều xem hết, xem đi xem lại. Có thể tôi không hiểu nhiều về võ thuật nhưng tôi thích xem và nghe những bài học về tinh thần võ đạo, cái nhân văn của võ thuật chân chính cho tôi học được thêm nhiều thứ.
Tôi ngưỡng mộ thầy Diệp Vấn – vị danh sư võ thuật lừng lẫy cả về đức độ lẫn nghệ thuật kungfu thời cận đại ở xứ cảng thơm, khiến người đời ngưỡng mộ và kính trọng, tôi thích những bài dạy của ông về đạo đức, về cái tâm của những người học võ. Võ Vịnh Xuân dạy cho người ta tính kiên nhẫn, nhường nhịn, nhưng dứt khoát, giống như những đòn võ khi bắt đầu rất nhẹ nhàng, uyển chuyển nhưng khi ra đòn lại rất nhanh, mạnh mẽ và dứt khoát. Như những võ sư Vịnh Xuân quyền lão luyện đã nói: “yếu lĩnh tự nhiên tính được đề cao hàng đầu”, vì vậy những người cố gắng theo đuổi vẻ đe dọa bên ngoài của động tác sẽ không bao giờ phát triển được trong môn võ này. Vịnh Xuân bên ngoài tưởng như đơn giản, bình tĩnh nhưng khi ra đòn khiến đối thủ phải kinh sợ. Mỗi võ sĩ Vịnh Xuân khi thực chiến đều tự sáng tạo các nguyên lý tấn công, phòng thủ phù hợp hoàn cảnh mà không theo một phân thế cụ thể nào.
Học trò cưng của Diệp Vấn là Lý Tiểu Long sau này cũng nhờ Vịnh Xuân Quyền mà ghi dấu tên tuổi. Vịnh Xuân góp phần lớn là nền tảng để hình thành nên Triệt Quyền Đạo với nguyên tắc “Hãy vứt đi mọi thứ bạn có, bỏ đi những khái niệm đã ăn sâu vào đầu bạn để lấy tự do. Cái tự do đó sẽ giúp bạn hiểu biết tất cả những gì bạn đã bỏ đi, và rồi tiến tới hiểu thêm cả những gì bạn chưa biết”. Cũng như triết lý mà tổ sư của môn võ này – Lý Tiểu Long đã nói: “Võ thuật như là nước, nước thì muôn hình vạn trạng,khi bạn rót nước vào chiếc cốc thì nó là cốc, khi bạn rót nước vào chiếc chén thì nó là chiếc chén, nó không bị ràng buộc vào bất kỳ điều gì, hãy để cho mọi thứ tự nhiên nhất”.
Võ thuật giúp tôi có niềm tin vào chính nghĩa, như kẻ ác rồi sẽ bị trừng trị, tà đạo sẽ không bao giờ thắng chính đạo hay những kẻ luyện võ mà không luyện tâm mình rồi sẽ có kết cục thích đáng. Võ thuật giúp con người ta thay đổi tính cách, mục đích sống và biết hướng thiện, như thần tượng của tôi – Lý Tiểu Long từ một cậu bé ngỗ nghịch, thích ngao du với đám du côn nhưng từ khi quyết tâm học võ, bắt đầu từ Vịnh Xuân, Lý đã thay đổi và học được nhiều triết lý từ thầy Diệp Vấn, về sự nhẫn nhịn, trưởng thành.
Tôi còn nhớ mấy tháng trước, tôi có nói với một người bạn là tôi thích Vịnh Xuân Quyền, nhưng tôi cũng muốn lên núi Tung Sơn để biết về Thiếu Lâm Tự (sở thích của tôi vẫn trái ngược và mơ mộng như thế). Với tôi, võ thuật không phân biệt dân tộc, tôn giáo, màu da, tuổi tác hay xuất thân, quê quán, võ thuật chỉ phân Chính – Tà. Những người luyện võ chân chính cũng sẽ luôn hướng về lẽ phải, không bao che hay khoan nhượng cái sai cho dù là anh em mình, dân tộc mình. Những người luyện võ chân chính ở đâu cũng sẽ anh em, là bạn với nhau, tôi vẫn tin là thế!
Sự hiểu biết của tôi chỉ được như thế nhưng tôi vẫn tin tình yêu võ thuật vẫn luôn đầy ắp trong trái tim của mình, để tôi có niềm tin hơn vào cuộc sống, vào chính nghĩa, cho tôi hạnh phúc, vui vẻ và tiếp tục với sự yêu thích của mình.
Hà Dinh (Thanh Chương – Nghệ An).