Có một điều về võ thuật – nói ra ai cũng bảo là “biết rồi, khổ lắm, nói mãi” nhưng mà vẫn ít ai thực hiện những gì mình nghe, dù biết điều đó là đúng.
Nghệ Thuật tồn tại trong Võ Thuật như thế nào
Đạo và Nghệ Thuật trong võ thuật
Khi bạn đánh nhau với một người thuộc một môn võ khác, dù thời gian người đó tập lâu hơn bạn, bạn thắng, và buộc miệng một câu: “võ vẽ gì mà chán thế”. Khi bạn thấy một anh chàng nào đó trên TV, youtube giao đấu võ đài, bạn buộc miệng: “đòn đó có là gì, bên tao học có những đòn thế này… bla… bla” hay: “Trời! đòn đó phải đỡ thế này chứ sao lại thế ấy, thế ấy thì đỡ làm gì”. Khi thấy một phái võ có những bài quyền “múa múa kì lạ” bạn nhủ: “Mấy cái đó làm màu cho đẹp chứ ra đường đánh ai”. Hay khi thấy một anh chàng võ sĩ tướng tá nhu mì hay một cô gái học võ “xinh xinh, da trắng” thì kết luôn một câu: “Tụi nó đánh đấm chả ra gì?”
Đã có bao giờ bạn nói vậy chưa?
Xin thưa rằng (xin nhắc lại mặc dù nhiều người biết nhưng không hiểu hoặc cố ý không hiểu): Không có thứ võ công nào “bá đạo”, cũng chẳng có môn võ nào không ra hồn. Quan trọng là ở chính ta, ta lĩnh hội và thực hiện chúng thế nào. Võ thuật là một phạm trù cao siêu, nó không nằm ở việc bạn đánh đấm thế nào, đánh thắng những ai, tập trong bao lâu hay thân hình bạn như nào… Võ thuật, có khi tập cả đời cũng chưa chắc thành chính quả, cũng như giới hạn của con người là một biển trời vô cực.
Có người thế này, có người thế khác. Bạn thắng ai kia trong tình thế này, nhưng chưa chắc thắng họ trong tình thế khác.
Có người nói với tôi rằng: “Võ thuật vốn sinh ra để đánh nhau, tao học để đánh nhau và tao làm theo đúng bản chất của võ thuật. Tụi mày cứ thần thánh hóa lên, quyền này quyền nọ, thế này thế nọ làm gì. Xin thưa nếu như thế thì bạn không cần học võ đâu ạ! Khi mà trong thời đại hiện nay, người ta đánh nhau bằng tiền, bằng địa vị, bằng miếng cơm manh áo. Người ta làm bạn chết từng chút một, trong đau đớn và nghèo khó. Hay người ta đánh hội đồng, cao hơn là dùng súng. Vậy bạn hãy chờ người ta chế ra môn võ né được đạn thì hãy học cho đúng với cái “bản chất võ thuật” mà bạn nói. Nói như bạn cũng giống như người cầm trên tay máy ảnh, biết bấm nút chụp choẹt đã vội nói ta đây là nhiếp ảnh gia. Người biết lái xe máy, đã vội tự xưng mình là tay đua vậy.
“Võ học là nghệ thuật, là tinh hoa của loài người. Võ học rèn cho chúng ta sức mạnh thể chất và tinh thần. Võ học là vô bờ, hãy học nó bằng cả trí óc và con tim mình và hãy đem tinh thần võ học vào cuộc sống.” – Thầy dạy võ đầu tiên của tôi đã nói với tôi như vậy.
Vâng! Võ thuật = đánh nhau ??? Not! Võ thuật = Martial Art. Nêu nhớ, đó là ART !!!
Võ thuật, là nghệ thuật.
Bạn thiếu động lực tập luyện võ thuật? Hãy xem video clip sau
[jwplayer player=”1″ mediaid=”69081″]
Phạm Duy