“Boxing 2 tháng phang vỡ mồm Taekwondo 2 tháng”.
> Cà phê võ thuật (Kì 13) – tội của người “thầy” và tội ăn cướp
Đó là câu nói của ông anh tôi hồi tôi mới bắt đầu học Taekwondo – khoảng chừng 2 tháng. Tôi đã không tin lắm cho đến khi ông anh của tôi “đào tạo đặc biệt” một đứa trẻ trong xóm tập Boxing.
Tôi bị nó phang vỡ mồm.
Ngậm một cục ấm ức đến chỗ ông anh cà giật, tôi tìm ra lời giải thích:
“Cái chân của mày cũng như chân của tất cả mọi người. Chân người sinh ra là để đi đứng, chạy nhảy, không phải để đá cao tới mức đó, đá nhanh tới mức đó. Đơn giản nhất là cái cử động nó đã khác: Chân người sinh ra mạnh khi đạp ra để bước đi, chứ không mạnh khi co duỗi để đá. Taekwondo chống lại bản năng của con người nên nó không mạnh bằng Boxing được. Boxing dùng tay, mà tay con người bản năng là đã cử động được như Boxing rồi, không cần phải ép dẻo gì hết… Boxing đi theo bản năng của con người nên mạnh nhất! 2 tháng, trong khi tụi Taekwondo còn chưa đá tới hông người ta thì Boxing đã học được gần hết các đòn rồi, chỉ còn rèn cho tinh, cho nhạy thôi. Anh nói mầy rồi, theo anh học Boxing đi.”
Kể từ đó, tôi theo học Boxing. Đối với một thằng nhóc 16 tuổi thì không gì tuyệt vời hơn là “sở hữu” một môn võ bên trong con người mình – một môn võ đứng đầu thế giới (theo như lời giới thiệu của anh trai mình). Hai năm sau, cảm thấy đã “kha khá”, cũng lại đúng vào cái tuổi một chân bước vào đời, vào đại học, nửa chân còn lại vẫn dính trong sự hồ đồ, tôi giao lưu với anh em bạn bè nhiều môn võ. Chuyện thách đấu đo tài là không thể tránh khỏi.
Trời xui đất khiến, người đầu tiên tranh cãi với tôi về chuyện “Boxing phang vỡ mặt các môn khác” lại là một đai đen Taekwondo – môn võ tôi từng theo học được….nửa tháng trước khi chuyển sang Boxing. Tranh luận hay đấu khẩu không phải cách để tìm ra chân lý của những người luyện võ, nhất là những vấn đề như thế này, vậy nên…
Tôi đó, tôi trở về nhà với cái khuôn mặt bên lớn bên nhỏ. Và một cái đầu đầy những hoài nghi…
Ông anh ngày đó của tôi vẫn ở quê – cái thị xã tỉnh lẻ, cả anh và cả cái …thị xã đó không thể chạy đi đâu được. Thế nhưng, tôi không chọn cách về hỏi ý kiến anh, mà lại…bắt chuyện với chính người vừa dùng đòn đá của Taekwondo “trị” mình.
Tại sao ngày đó thằng nhóc tập Boxing 2 tháng lại đấm tôi tối tăm mặt mày? Và tại sao sau 2 năm, điều ngược lại đã xảy đến?
Điều may mắn là anh chàng Taekwondo là người hết sức dễ gần và đáng mến. Cuộc đấu hôm trước trong mắt gã ấy cũng chỉ là chuyện giao hữu “bình thường ở huyện” nên cuộc trò chuyện cũng bắt đầu không mấy căng thẳng.
Dần dần, tôi cảm thấy thoải mái và kể hết câu chuyện hai năm trước. Gã phá lên cười:
– Ừ thì đúng mà, Boxing 2 tháng đấm Taekwondo 2 tháng như giã gạo.
– Đai đen Taekwondo mà nói câu đó không thấy….kì sao?
– Thì đúng mà! Bản năng con người không có đá cao, dẻo , mạnh như Taekwondo. Phải mất rất nhiều thời gian để cân bằng lại với Boxing. Nói nhỏ nghe, hồi trước tui cũng có thời gian chuyển sang Boxing đó!
– Biết thế mạnh của Boxing vậy sao còn quay lại với Taekwondo.
– Boxing đâu có mạnh hơn Taekwondo. Thời gian đầu tiến bộ dễ hơn đâu có nghĩa là mạnh hơn? Người không trung thành với võ thuật thì mới có khái niệm bỏ yếu theo “mạnh ảo” thôi.
Có lẽ người bạn mới của tôi phần nào cảm thấy câu nói vừa rồi có phần hơi “xóc họng” tôi nên im lặng. Ừ thì xóc họng thật!
Đúng là tôi đã không trung thành với Taekwondo.
Xoa xoa cái gò má sưng ấm, tự nhiên tôi thấy nhớ lớp Taekwondo 2 năm trước…
Hồ Võ