Cà Phê Võ Thuật đã nói rất nhiều “chuyện phiếm” về võ. Có chuyện tiêu cực, có chuyện không vui, cũng có những chuyện chỉ thuần chất đấm đá bạo lực. Hôm nay, CPVT xin phép “lái” sang một câu chuyện khác nhẹ nhàng, tình cảm bên lề những câu chuyện võ.
Vovinam – Tình yêu trong trái tim tôi
Chàng “quân nhân đa tình” mê côn, yêu võ và… thương vợ
Như ý nguyện của hai nhân vật mà tôi sắp đề cập – cũng là hai người bạn thân thiết trong công tác võ thuật, tôi sẽ nêu rõ tên họ: Hem Chetra (HLV Bokator người Campuchia) và Tatiana Morarescu (VĐV tuyển trẻ Taekwondo quốc gia Moldova).
Tháng 8/2016, chúng tôi (10 người, từ 8 quốc gia) gặp nhau và bắt đầu hành trình gần 5 tháng học tập và nghiên cứu hoạt động phát triển võ thuật cùng Hiệp hội Võ thuật Thế giới tại Chungju, Hàn Quốc. Tình đồng đội sớm trở thành bạn bè sau nhiều tuần gắn bó với nhau như người nhà, ăn ngủ chơi bời cùng nhau. Từng người bộc lộ rõ cá tính của mình. Tôi sẽ không bao giờ quên anh bạn người Iran cực kỳ ít nói nhưng mỗi lời bật ra đều khiến cả đội ôm bụng cười, hai người anh Lào cực kỳ thân thiết vì có thể thoải mái nói chuyện được với tôi (tôi nói được tiếng Lào) hay người chị đến từ Ghana luôn dè chừng mỗi khi tôi uống bia với cả đội (thường thì tôi sẽ… quậy khi say).
2 tháng đầu sống cạnh nhau như người nhà, làm việc cạnh nhau như những nhân vật quan trọng và cùng nhau chia sẻ nỗi nhớ người thân, nhớ quê hương là quá đủ để gắn kết một thứ gì đó bền chặt hơn tình bạn, nói gì đến việc chúng tôi còn chung cả đam mê và nhiệt huyết với võ thuật – lĩnh vực mà chúng tôi đã dấn thân vào như những người phục vụ cộng đồng.
Chung một tính nết vui vẻ, hài hước và thích đùa nghịch, hai người bạn tôi nhắc đến ở trên sớm trở thành một điều gì đó “có lẽ là hơn cả tình cảm đồng đội, đồng nghiệp” (theo lời Chetra).
Họ bên cạnh nhau nhiều hơn, “đánh lẻ” nhiều hơn. Những ngày cả đội cùng nhau kết thúc buổi tập tại Tổ đường Taekkyeon (môn võ lâu đời nhất Hàn Quốc) và cùng nhau đi bộ đến bến xe bus, họ thường đi sau cùng và thỏ thẻ trò chuyện khi chúng tôi vui đùa “chém gió” phía trước. Những hôm trễ bus, khi chúng tôi ngồi lại để đợi chuyến thứ hai, họ lại nắm tay nhau đi vòng quanh bờ hồ bên cạnh, chấp nhận trễ thêm vài ba chuyến bus nữa.
Cả đội bắt đầu để ý. Sau nhiều màn trêu chọc cáp đôi, họ thú nhận tình cảm và bắt đầu thoải mái công khai hơn. Chúng tôi đều thoải mái với điều đó. Cặp đôi lệch nhau 5 tuổi này luôn là nguồn vui bất tận của cả đội. Tiếng cười chúng tôi thường vang khắp công viên vắng cạnh Tổ đường mỗi khi nhìn họ bày trò đùa nghịch.
Nhưng cũng có những lúc, suy nghĩ của chúng tôi cũng lắng xuống cùng tâm tư của họ. Đùa giỡn là vì tính cách, nhưng tình cảm của họ là điều nghiêm túc như công việc của chúng tôi ở đây vậy. Chúng tôi bắt đầu đếm ngược. Có người đếm ngược ngày về với đứa con 2 tuổi, tôi đếm ngược ngày về Việt Nam để tiếp tục công việc. Họ đếm ngược ngày xa nhau.
Chúng tôi hay leo đỉnh Gyemyeong – ngọn núi cao nhất vùng để tập thể lực. Lần đầu tiên chúng tôi đón tuyết ở Chungju cũng là trên đỉnh núi. Trong khi mọi người reo hò khi nhìn thấy tuyết rơi, tôi chợt nhớ cuộc đối thoại đầu tiên của tôi ở Chungju với một người hướng dẫn viên:
“Này chị, khi nào ở đây sẽ có tuyết?”
“Mọi người sẽ về cuối tháng 12 đúng không? Khi nào thấy tuyết thì mọi người sửa soạn mua quà về nhà là vừa rồi đấy”.
Tôi đã im lặng trong giây phút đó.
Hai người bạn quý mến của tôi cũng bắt đầu bớt náo nhiệt. Tôi hay ngồi với họ trong những chiều lạnh đợi xe bus, trong những chuyến cùng Hiệp hội đi giao lưu và chia sẻ văn hóa võ thuật đến các trường học. Họ nói chuyện với tôi nhiều hơn. Tatiana tính đến việc hoàn thành chương trình học ở Moldova và chuyển đến Campuchia. Anh bạn của tôi bắt đầu tự viết những cam kết cho riêng mình: làm việc chăm chỉ hơn, nghiêm túc giải quyết hết các chấn thương và… chuẩn bị đón người yêu. Họ bắt đầu hình thành và hoàn thiện ước mơ, nghĩ về một tương lai cho một CLB võ mà nơi đó họ sẽ cùng nhau dạy Bokator (võ cổ truyền Campuchia), Taekwondo và Taekkyeon – bộ môn mà chúng tôi đều lấy đai trung đẳng trước khi ra về.
Tôi chợt nhận ra một “người võ” không chỉ đơn thuần là một người biết đấm đá. Một “người võ” là một người để võ trở thành một phần trong cuộc sống của họ, trong cách họ hành xử, trong cả vận mệnh của họ nữa. Hai người bạn của tôi đã có duyên biết nhau nhờ võ, yêu nhau nhờ những tháng ngày cùng gắn bó với công tác võ thuật. Trong tương lai mà họ hướng đến, cũng có một phần võ thuật ở đó.
Ở cạnh họ, tôi nhìn thấy người võ thực sự tình cảm và dịu dàng đến chừng nào.
Họ suy nghĩ nghiêm túc về đám cưới, vẽ ra viễn cảnh về một cô dâu da trắng mặc trang phục truyền thống Khmer. Tôi chụp cho họ khá nhiều ảnh trong thời gian ở tại Chungju, những tấm ảnh mà họ đã hứa: “Sẽ được trình chiếu hết trong đám cưới”.
Chúng tôi chia tay, mỗi người một nơi, họ cũng chia đôi ngả trên hành trình xa nhau hơn 8.000 cây số. Tôi về Việt Nam, ổn định lại công tác võ thuật cùng lời hứa của họ:
“Đợi thiệp của chúng tôi, đợi đấy!”
“Còn lâu mà. Cả hai còn rất nhiều việc của riêng mình.”
“Lâu cũng phải đợi. Có niềm tin là phải đợi”.
Ừ, tôi đợi.
Tôi đã chứng kiến rất nhiều câu chuyện tình yêu của bạn bè mình cùng cái kết không đẹp. Nhưng không hiểu sao, tôi đặc biệt có niềm tin vào họ. Họ có sự mạnh mẽ, nghiêm túc, trung thành và khôn ngoan của một “người võ”. Tình cảm hay đổ vỡ khi thiếu những điều đó. Tôi tin họ sẽ không.
Tin nhắn nhóm của 10 người chúng tôi trên Facebook vẫn còn hoạt động. Chúng tôi vẫn thường gửi lời chúc và hỏi thăm họ, họ gửi lại những tấm hình thú vị mà họ chụp nhau qua Skype, trong những ngày họ bắt đầu phải tập làm quen cuộc sống yêu xa và gửi nhau nụ hôn gió qua màn hình.
Khi viết những dòng này, tôi đang nghĩ đến về một ngày xa xăm nào đó, tôi sẽ có những chuyến đi đến Campuchia. Ở đó sẽ có một gia đình võ thuật đợi tôi – một phần của gia đình võ thuật ở Chungju, nơi họ đã gặp và yêu nhau. Tôi sẽ nhìn thấy họ dạy những gì họ giỏi và yêu thích nhất về võ thuật. Tôi đã từng thấy họ cãi nhau chí chóe về Bokator và Taekwondo, nhưng chắc chắn họ có một điểm chung: Taekkyeon.
Họ gọi mảnh đất Chungju và môn võ Taekkyeon là cội nguồn tình yêu của họ.
Thực ra tôi không biết phải kết lại bài viết này như thế nào. Cà Phê Võ Thuật được viết và cố để lại trong lòng người đọc một thứ gì đó ấn tượng, một vết cắt đủ để khiến người ta thấy nhói và quan tâm về điều gì đó còn tồn đọng trong làng võ. Câu chuyện này lại bình yên và nhẹ nhàng quá, thậm chí tôi còn định không viết nó trong Cà Phê Võ Thuật. Họ cũng là những người bình thường thôi, không phải vô địch thế giới hay một điều gì vĩ đại. Nhưng tôi yêu mến sự bình dị nơi họ. Sự bình dị đó đủ để đại diện cho rất nhiều thứ của “người võ” thực thụ.
Thôi thì xin nhường lại cái kết cho tương lai. Người Võ là thế, chúng tôi yêu quý và nỗ lực vì hiện tại nhiều hơn.
Nếu yêu mến cặp đôi thú vị này, bạn có thể xem thêm những khoảnh khắc dưới đây.
Hồ Võ