Với tiêu chí trở thành bữa ăn tinh thần cho cộng đồng yêu võ, Cà Phê Võ Thuật luôn tìm kiếm những điều thú vị để gửi đến quý độc giả. Và trên quá trình tìm kiếm đó, tôi vô tình tìm lại được một trong những bài viết mà tôi đã từng vô cùng yêu thích – câu chuyện Lang Vượng với cái kết đầy bất ngờ của tác giả Nguyễn Đăng Bình – một người tôi cũng từng hết sức mến mộ về cách viết truyện võ. Pha lẫn nhiều yếu tố hư cấu, phóng đại, thế nhưng câu chuyện này sẽ đem đến cho quý độc giả nhiều suy nghĩ rất thực về võ thuật. Và nhân tiện, Cà Phê Võ Thuật cũng mong tác giả có thể thứ lỗi vì đã sửa một số ngôn từ trong bài viết (***).
Cà phê Võ thuật (Kì 19) – Phong trào võ thuật
Cà phê Võ thuật (Kì 18) – Nếu Lý Tiểu Long sống lại…
Anh Vượng chơi với tôi khá thân, anh hơn tôi 14 tuổi. Bố anh là cụ lang Liễu. Cụ Liễu làm thuốc nam gia truyền ở rìa làng, chả tiếng tăm khỉ gì. Khách hàng toàn hạng lìu tìu, họ tìm đến cụ khi đau bão, sổ mũi, hay tiêu chảy. Cụ không thu tiền, tùy tâm khách trả bao nhiêu cũng được nên dĩ nhiên là cụ nghèo. Từ ngày cụ Lang Liễu khuất núi thì anh Vượng điềm nhiên lên chức Lang Vượng. Do học được chân truyền của bố nên anh cũng chả tiếng tăm gì. Khách hàng cũng vẫn hạng lìu tìu chỉ đủ cho anh ra vào đồng rau đồng cháo.
Tôi thường sang nhà anh chơi. Nhà anh có sân rộng nên tôi biến sân nhà anh thành nơi tôi luyện võ. Tôi treo bao cát và mang cái tạ xi măng vứt ở góc vườn rồi chiều chiều gánh tạ thì thụp, đấm đá vào bao hùng hục. Anh Vượng không mê võ, anh bảo: “Tao làm châm cứu nên tay phải mềm mại, tập như mày nhỡ gẫy xương thì đi ăn mày”. Ngoài 30 tuổi anh vẫn chưa có người yêu. Tôi giới thiệu cho anh vài mối nhưng anh dát quá nên chẳng đi tới đâu. Một hôm, xem tôi đi mấy bài quyền thì anh tỏ ra thích thú anh bảo: “Chú day anh nhé. Múa thế này anh ưng”. Thế là từ đó anh theo tôi học múa quyền. Tôi dạy anh được ba tháng thì rắc rối xảy ra. Hôm đó chị Liên mặt ngựa đến châm cứu. Chị này ế chồng, người to cao, mặt dài ngoẵng. Khi anh rút kim ra thì chị ú ớ, mắt trợn ngược. Anh hoảng quá chạy ra sân gọi tôi. Lúc tôi lao vào thì thấy chị Liên giật đùng đùng, áo tốc cả lên. Giật thêm dăm phát nữa thì chị thăng. Anh Vượng đi tù vì tội ngộ sát. Chục năm sau thì anh ra tù, anh bán nhà rồi âm thầm rời làng. Lúc đó tôi cũng mải Nam Bắc kiếm ăn nên anh có sang chào mà không biết….
Chuyện của sư huynh
Tôi có sư huynh làm cán bộ ở Lào Cai. Mỗi lần về Hà Nội công tác anh thường ới lũ sư đệ chúng tôi đi uống rượu. Những câu chuyện trong bàn rượu thường xoay quanh chủ đề võ nghệ. Anh mặc dù là bậc trên nhưng không bao giờ tham gia vào chủ đề này. Anh chỉ nheo mắt nhìn lũ chúng tôi đỏ mặt tía tai tranh cãi, từ tốn nhấp rượu và mỉm cười lắc đầu mỗi khi chúng tôi lôi anh ra làm trọng tài hoặc hỏi ý kiến. Một lần, sau khi nghe chúng tôi tranh cãi ỏm tỏi về tương lai của võ cổ truyền anh có vẻ khó chịu và lần đầu lên tiếng. Anh nói: “Các chú học võ thể thao nên chưa từng biết đến một nền võ học đích thực của tiền nhân để lại. Nền võ học đó đang dần thất truyền và những cao nhân thật sự của nền võ học đó chỉ còn rất ít. Phần lớn các võ sư ngày nay hoàn toàn không biết rằng phần quan trọng nhất của nền võ thuật đích thực ấy đã bị dấu đi, do vậy các võ sư ấy chỉ biết được cái vỏ của chiêu thức mà không biết đuọc cái lõi. Nó giống như viên đạn mà bên trong cát tút không có thuốc súng. Các chú nên nhớ vạn vật đều không qua khỏi thuyết âm dương. Tất cả mọi chiêu thức sẽ trở thành múa may đơn thuần khi thiếu nó”. Tôi hỏi: “Vậy cái bị dấu đi là cái gì vậy sư huynh? Chả lẽ là yếu quyết luyện khí thiến … đi như tịch tà kiếm phổ??
Nghe tôi hỏi xỏ xiên anh trợn mắt văng tục: “Tao không biết tả cho chúng mày hiểu chính xác nó là cái *** gì nhưng ***, võ thuật chân chính phải có nó. Nó làm cho cú búng tay của mày cũng đủ đánh ngã một đối thủ to cao, nó làm cho mày có thể khinh thân chạy vùn vụt lên đỉnh núi tai mèo. Nó làm cho thân thể mày khang kiện chống lại tuổi tác. Nó làm cho………..” nước bọt anh văng tứ tung.
Nghe anh ba hoa tôi phát cáu vặc lại: “Có *** ý. Những cái anh kể nhẽ chỉ trong phim chưởng. Ngày nay mà có những nhân vật đó thì lại chả lên ti vi từ tám hoánh”. Anh nhìn tôi chòng chọc và bất thần hạ giọng: “Tao cũng có ý nghĩ ấy, nhưng kể từ khi gặp ngài thì mọi quan điểm về võ thuật của tao hóa ra chỉ là ếch ngồi đáy giếng…”. Và anh bắt đầu câu chuyện về một nhân vật huyền bí đã làm thay đổi thế giới quan võ thuật của anh ấy.
“Tao thường để ý đến một ông già bán thuốc nam ở phiên chợ Bắc hà. Ông khoảng 80 tuổi, tóc bạc trắng dài ngang vai, da mặt nhăn nheo đen sạm và cặp mắt thì sáng quắc. Người ông nhỏ thó nhưng nhanh nhẹn. Cái làm tao chú ý đến ổng là kiểu đi cùng tay cùng chân kỳ lạ, nếu chân phải ổng bước lên thì tay phải ổng oánh lên. Đó chính là kiểu bộ hành đã thất truyền của các cao thủ võ lâm ngày xưa. Nhìn ổng đi vùn vụt mà tao thấy tò mò không chịu được. Thế rồi tao lân la mua thuốc làm quen.
Vụ làm quen của tao thất bại thảm hại, ông cụ có lẽ dị ứng với bộ sắc phục nên không chịu bắt chuyện, thế là tao đành phải lên phường điều tra lí lịch . Hóa ra cụ là người kinh, năm nay 81 tuổi lên đây lập nghiệp được 2 năm rồi. Cụ trồng thuốc nam và hành nghề y học dân tộc. Tay đồn trưởng khuyên tao tìm thằng khu vực. Thằng này thân với ông cụ từ khi ông cụ chữa khỏi bệnh liệt cho vợ hắn. Thế là tao gọi tay khu vục đi uống rượu và hắn kể…”
Chuyện anh khu vực
“…Hôm đó bọn em bắt quả tang được tay móc túi khách tây ở phiên chợ. Em lao vào khống chế thì nó vùng ra chạy mất. Khi nó chạy qua chỗ ông cụ thì bỗng nhiên người nó bật tung lên rồi ngã lộn mấy vòng và nằm im bất động. Chả thấy ông cụ động thủ động cước mà tay lưu manh gẫy cả chân. Biết ông cụ là cao thủ võ lâm em để ý tìm hiểu. Một hôm nhân dịp bầu cử em mang thẻ cử tri mò đến nhà ông cụ. Trèo núi suốt hai tiếng đồng hồ mỏi rã chân mới tới nơi. Ông cụ đi nương thuốc chưa về em bèn ngồi chờ. Đến nhập nhoạng tối đột nhiên em nghe tiếng hú như rồng ngâm sau nhà, em chạy ra thì thấy xa xa ông cụ đang khinh thân đạp lên những ngọn cây cổ thụ bay vun vút xuống núi. Hóa ra, còn có những cao nhân ẩn dật đấy anh ạ”.
Nghe tay khu vực kể tao càng tò mò, tao hẹn nó hôm sau dẫn tao lên nhà ông cụ chơi. Tiện thể thử công lực ông cụ xem lời đồn có thật hay không. Sáng sớm hôm sau, chúng tao lên đường, leo núi vòng vèo mãi cũng mò đến nhà ông cụ. Trong nhà tiếng ngáy như sấm phát ra, đoán ông cụ đang ngủ, bọn tao đẩy cửa bước vào. Căn buồng tối mờ, cảnh tượng trong ngôi nhà làm tao đứng tim. Ông cụ đang ngủ nhưng không nằm trên giường mà đang nằm lơ lửng giữa nhà. Hai thằng bọn tao đứng ngây ra nhìn. Bỗng nhiên, tiếng ngáy im bặt rồi giọng ông cụ cất lên nhỏ nhẹ: “Hai chú ra ngoài chờ lão”. Bọn tao lao ra ngoài như bị ma đuổi, tim vẫn đập thình thịch trước cảnh tượng ma mị vừa rồi, trời rét mà mồ hôi tao túa ra đầy mặt. Lúc sau thì ông cụ bước ra, ông bê theo ấm trà và mời chúng tao ra vườn uống nước. Tao thay đổi ý định thử công lực ông cụ bởi những gì vừa chứng kiến vượt quá trí tưởng tượng của con người. Tao lạy lục xin ông cụ nhận làm đệ tử. Ông cụ cười và đồng ý. Cụ nói, tao và cụ có cơ duyên.
Hai tháng tiếp theo, tuần nào tao cũng trèo núi lên nhà ông cụ luyện tập. Hóa ra còn có một nguyên lý khác của võ thuật mà nhờ cụ giảng giải tao mới biết. Nguyên lý đó là quyền cước hay bất cứ cử động nào đều do hệ thần kinh chỉ đạo. Nếu tấn công địch thủ vào hệ thần kinh thì sẽ đạt hiệu quả tối đa. Để tấn công vào hệ thần kinh không thể dùng quyền cước thông thường mà cần phải luyện được vô hình chưởng, đó là xung điện của mình phát ra phá vỡ hệ điều khiển của đối thủ.
Nghe sư huynh tôi kể tào lao tôi bật ngay: “Em ngồi đây, anh phát vô hình chưởng đi. Nếu nó công hiệu em bán nhà theo anh lên núi bái sư ngay”. Sư huynh tôi trầm ngâm trả lời: “Tao mới học được nửa năm. Thân thể có khang kiện hơn nhưng chưa luyện được món đó. Tuy nhiên tao đã được lĩnh vô hình chưởng của sư phụ rồi. Mới có nửa thành công lực mà chân tay tao đã rũ liệt, cả ngày nằm trên gường không dậy nổi. Chúng mày cứ chờ đó, lần sau về Hà Nội tao sẽ cho chúng mày xem. Mai tao phải về rồi, tay chủ tịch huyện nghe tao kể ông cụ có bài phản lão hoàn đồng thì hắn cũng muốn lên bái sư để học món đó. Tao phải dẫn hắn lên, gì thì gì, hắn cũng là chỗ quen biết”.
Câu chuyện của sư huynh tôi có kết thúc buồn. Anh và ông bạn chủ tịch huyện theo ông cụ luyện phản lão hoàn đồng. Kết quả tu luyện sau sáu tháng thật đáng kinh ngạc, ông cụ trẻ ra đến 10 tuổi còn sư huynh tôi và ông bạn chủ tịch thì già đi trông thấy. Dưới sự hối thúc của hai đệ tử, ông cụ đành phải lên đường sang Tây Tạng tìm bí phương thần dược để giúp đệ tử hành công. Ông cụ từ biệt hai đệ tử vào một sáng mùa đông rét mướt, từ đó đến nay, gần năm năm trôi qua mà ông cụ vẫn chưa trở về. Sư huynh tôi mỗi lần nhắc lại là rưng rưng nước mắt, tiếc cho sở học dang dở thì ít mà thương ông cụ thì nhiều. Anh thường bảo tôi: Cụ có lẽ vì già yếu mà bỏ xác quê người.
Chuyện anh Vượng
Tôi tình cờ gặp lại anh Vượng trên bến đò Kênh Vàng. Anh là người nhận ra tôi trước, còn tôi thì nhìn mãi mới nhớ ra anh. Trông anh béo tốt, nhưng già trước tuổi với cái đầu hói bóng. Ánh mắt anh thì khác hẳn ngày xưa, nó cứ đảo sùng sục và giảo hoạt khác hẳn với vẻ nhẫn nại và hiền lành của anh mà tôi còn lưu trong ký ức. Anh mời tôi về nhà chơi để anh em hàn huyên sau hơn hai chục năm xa cách. Tôi nhận lời ngay. Từ Kênh vàng đi dăm phút xe máy là tới. Nhà anh rộng rãi, có vườn cây ao cá và giữa nhà là một cái điện thờ to đùng. Một cô gái trẻ đang lau dọn, anh hất hàm: “vợ tao đấy, kém tao 30 tuổi, nó bị câm. Rồi anh bảo: tao thôi không làm thầy lang nữa, tao chuyển nghề thầy cúng rồi.”
Vợ anh bắt gà làm cơm để anh em tôi uống rượu hàn huyên. Sau vài tuần rượu anh bắt đầu kể: “Sau khi ra tù tao bán nhà đi buôn hàng cấm. Bị bắt, tao khai tông tốc đồng bọn để giữ mạng sống. Nhờ đó tao chỉ bị năm năm. Ra tù, tao ngậm tăm trốn biệt lên miền núi. Không trốn nhanh bọn nó cắt cổ. Cuộc sống lao tù làm tao già sọm, tao bèn lấy chứng minh và giấy tờ của bố tao để trốn tránh quá khứ tù tội. Cũng may, hồi đó tao chưa làm giấy khai tử cho ông cụ. Gom ít tiền, tao thuê lại nương thuốc trên Bắc Hà hành nghề y để làm kế sinh nhai.
Một tia sáng bỗng lóe lên trong đầu tôi: Ông cụ 80, Thầy lang, Bắc hà… Thôi rồi… Tôi nhìn thẳng vào mắt anh Vượng hỏi: “Có một lần, trong phiên chợ, một thằng móc túi bị công an đuổi chạy gần đến anh rồi đột nhiên ngã sấp. Vụ đó anh biết không?? Anh Vượng há hốc mồm ngạc nhiên. Anh trợn mắt nhìn tôi hỏi lại: “Sao mày biết vụ đó?” Thế là tôi kể lại câu chuyện cuả sư huynh tôi về vị cao nhân kỳ bí nọ. Câu chuyện kể xong thì anh Vượng ngã lăn ra đất cười sằng sặc: “Ông cụ đó là tao đấy. Tao có định lừa đảo chúng nó đâu. Chúng nó cứ nhất mực bái tao làm sư phụ…… ặc ặc. Cái vụ thằng móc túi là do nó đá phải cái đòn gánh của tao nên ngã lộn cổ. Vụ đó tao cũng sợ lôi thôi nên chuồn gấp. Chuyện sư huynh của mày kể chả có chi tiết nào sai. Chỉ có điều… hà hà… cũng chả có chi tiết nào đúng. Ví như bay trên ngọn cây, khinh công cái khỉ gì, tao chằng sợi dây cáp qua khe núi để tụt xuống cho nhanh, đi vòng xa lắm.”
Tôi hỏi tiếp: “Còn ngủ lơ lửng giữa nhà khiến đệ tử vãi đái là sao?” Anh Vượng lại cười khà khà. “Cái đó thú thật với mày là hơi có tí lừa đảo. Tao nhìn thấy chúng nó dưới chân núi, biết ngay là chúng nó lên xin học võ. Tao bèn vào nhà xoắn cái võng lại rồi chân quấn vào đầu kia, hai tay nắm đầu dây còn lại rồi giả vờ ngáy vang. Nhà tối âm u nên bọn nó quáng gà nhìn không ra.”
Tôi hỏi tiếp: “Thế còn vụ phát chưởng làm đệ tử liệt gường?” Anh Vượng hấp háy nhìn tôi, đôi mắt ánh lên giảo hoạt. “Thằng sư huynh mày định tỉ võ với tao. Nó to thế đấm phát thì.. ặc ặc, nên tao đành phải cho nó uống bột giảo mã, uống cái đó vào nhũn tay chân ngay”. Thấy tôi máy mồm định hỏi tiếp, anh chặn ngay. “Chắc mày còn lấn cấn vụ phản lão hoàn đồng? Có gì đâu: Tao cứ gà tần thuốc bắc, hà thủ ô chén đều. Tiền đã có chúng nó cấp, không trẻ ra mới là lạ. Chúng nó thấy tao trẻ ra nhanh quá nên cứ sôi sùng sục. Rồi khi nghe tao phét lác chuyện linh đơn bên Tây tạng, chúng nó ấn vào tay tao mớ tiền tướng rồi bắt tao đi tìm tiên dược cho bằng được. Biết tìm đâu ra bây giờ nên tao chuồn luôn vể đây, mua nhà, cưới vợ.”
Tôi dọa: “Em biết nhà anh rồi, lần sau em dẫn sư huynh em lên chơi với sư phụ cho vui”. Anh Vượng cười khà khà: “Dẫn nó lên đây. Tao đang muốn dạy nốt nó tuyệt chiêu đánh vào tâm lý”.
Tôi dắt xe ra về, anh tiễn tôi ra tận ngoài đường cái, kiểu đi cùng tay cùng chân của anh của anh làm tôi lại phải hỏi câu cuối: “Anh đi kiểu gì mà lạ thế?”. Anh trả lời gọn lỏn: “15 năm trong tù, tay bị còng trước bụng, đi lâu thành quen không bỏ được”.
Biên tập: Hồ Võ