Thực tình thì tôi không biết nên đặt tựa đề câu chuyện này như thế nào. Có lẽ tôi nên nhường việc đó lại cho quý độc giả…
Cách đây khá lâu, tôi có một đứa học trò ở lớp võ cổ truyền. Nó vốn không phải là một đứa… lưu manh, nhưng cách mà bạn bè đối xử với nó dễ đẩy nó đến con đường đó. Những cụm từ như “thằng không cha, mẹ bán chè, chân sáu ngón” liên tục được bạn bè nó nhắc lại kể cả ở trên lớp học lẫn ngoài đường để trêu chọc nó một cách vô tội vạ.
Ban đầu thì nó không biết làm gì, chỉ có thể khóc, ôm mặt khóc và chạy. Sau này, khi nó bắt đầu đi học võ, nó đủ can đảm để đứng lại. Và nó bắt đầu biết dùng nắm đấm để đáp trả.
Tôi không biết điều đó. Chính xác là tôi không biết chuyện nó ẩu đả ở ngoài lớp võ. Mãi cho đến khi nó mang cái mặt sẹo và cái đầu còn vài vết khâu đến lớp võ.
Tôi nói chuyện với nó, dần dần hiểu ra nguyên nhân. Thế nhưng tính tình nghiêm khắc đã lấn át mọi thứ tôi nghĩ. Tôi quát mắng nó thậm tệ.
– Nhưng mà tụi nó khinh thường em!
Nó đã hét vào mặt tôi như thế rồi bỏ về. Tôi cũng về nhà, trĩu nặng suy nghĩ.
Tôi nhớ lại những bài học võ đạo trong võ thuật tôi đã ngày ngày giảng dạy. Tôi đã sai ở chỗ nào đó chăng? Hay nó quá nhàm chán? Không thực tế? Hay là tôi đã nói suông?
Hôm sau nó lại đến lớp. Tôi đuổi nó. Thực lòng mà nói, tôi là người hay nóng giận, và lần đó tôi đã cư xử bằng cơn giận.
– Tôi không dạy võ cho em nữa. Em học võ của tôi để đi đánh người à?
– Nhưng mà tụi nó khinh thường em! Em nói rồi tụi nó khinh thường em!
– Nó khinh thường em rồi sao? Em cư xử bằng nắm đấm để nó khinh thường em lần nữa, để người ta nhìn vào cũng khinh thường em thêm lần nữa à?
Nó bất ngờ im lặng. Tôi cũng bất ngờ về câu nói lúc nóng giận đó, nó xoáy sâu vào trong tất cả những bài giảng võ đạo tôi đã cố gắng truyền tải nhưng bất thành. Nó quay mặt đi sau khi nói lời xin lỗi tôi.
Kể từ đó về sau, nó thôi không đánh người nữa. Nó bỏ ngoài tai mọi thứ. Nó bình thản. Bình thản sống.
À nhân tiện, nó vừa gọi điện thoại mời tôi một ly cà phê mừng nó tốt nghiệp Đại học. Đã 6 năm kể từ ngày tôi quát những lời đó vào mặt nó. 6 năm nó sống khác. 6 năm nó sống tốt hơn.
6 năm tôi thay đổi những bài giảng võ đạo của mình bằng câu nói đó.
“Đừng dụng võ vì bị khinh thường, để rồi người khác cảm thấy khinh thường mình hơn nữa.”
Hồ Võ