Câu chuyện võ sĩ (Kỳ 6) – “Hoạn nạn chỉ là lối rẽ sang một con đường khác”

Câu chuyện võ sĩ không phải là những cuốn tiểu thuyết. Đôi khi nó không quá kịch tính, không có gì vĩ đại. Thế nhưng, qua những câu chuyện, những dòng chia sẻ hết sức đời thường này, chúng ta sẽ thấy một phần của chính mình trong từng câu chuyện. Vì võ thuật chân chính có chung một con đường: Mồ hôi, máu và nước mắt.

Cà Phê Võ Thuật: Câu chuyện võ sĩ (Kỳ 4) – Thất bại mới là đỉnh cao

Câu chuyện võ sĩ (Kỳ 5) – “Từ bỏ tiền, tôi thấy điều vô giá ở võ thuật”

Dan Zalewski:

Tôi từng tập luyện tại một CLB Jiujitsu/MMA. Tôi tập luyện sau mỗi ngày làm việc, cho đến một ngày tôi nghiện nó đến nỗi rời bỏ công việc cũ. Dĩ nhiên, tôi cũng không thích thú công việc bàn giấy lắm. Nó không phải kiểu “hoạn nạn” gì, nhưng là một kiểu buồn chán đay nghiến từng ngày từng giờ.

Tôi rời bỏ công việc cũ, chuyển sang làm việc toàn thời gian tại phòng tập, rẽ lối sang con đường của một võ sĩ. 2 tuần sau, tôi giật mình nhận ra mọi thứ đi quá xa khỏi tầm kiểm soát: tôi trở về nhà với hàng tá chấn thương khớp, bao gồm cả pha đòn gây đứt dây chằng chéo đầu gối – chấn thương đã đưa tôi lên bàn mổ.

Ai đó đã nói với tôi rằng: “Chấn thương chỗ này chỉ là cơ hội để ta chuyển sang một bài tập cho phần cơ thể khác.” Nó cũng gần giống như điều tôi từng tâm niệm: “Hoạn nạn chỉ là lối rẽ sang một con đường khác”.

Ngay sau khi có thể ngồi dậy khỏi giường hồi phục sau ca mổ, tôi sắp xếp cho hành trình kế tiếp của đời mình: Thái Lan.

12294885_1492764957696763_4697715222108202427_n

Chiếc đầu gối từng bị chấn thương ảnh hưởng không nhỏ đến việc tập Muay Thái, nhưng ít ra tôi vẫn có thể cố gắng tập luyện. Đối với Jiujitsu, chiếc đầu gối đó tiềm ẩn nhiều nguy cơ hơn – không phải tự nhiên mà tôi quyết định rời bỏ phòng tập mà tôi đã từng xem là nhà.

Sau 3 tháng, tôi bắt đầu tham gia những trận Muay đầu tiên, có lần tôi knock out một gã nặng hơn 10kg, và cũng đồng thời hơn cả kinh nghiệm thi đấu. Tôi chợt nhận ra, tố chất lớn nhất của tôi không phải Jiujitsu, mà là Muay Thái.

Đôi khi, tôi tự nghĩ, nếu ngày đó tôi không chấn thương thì sao? Nếu tôi chấn thương và vẫn quyết định ở lại với bộ môn Jiujitsu thì sao? Có lẽ, tôi không có ngày hôm nay. Tôi vẫn xem Jiujitsu như một phần cuộc đời mình. Thế nhưng, nếu như tôi không tỉnh táo (và một chút khôn ngoan để nhận ra “Hoạn nạn chỉ là lối rẽ sang một con đường khác”, có lẽ tôi đã không tìm ra con người thật của mình.

Này những người võ! Đừng sợ hãi. Hãy đối đầu với khó khăn và tìm ra con đường đi tiếp bất kể chuyện gì xảy ra. Có thể, cánh cửa tương lai đang chờ ở đâu đó khi chúng ta đang mò mẫm trong bóng tối.

P/s: “Câu chuyện võ sĩ” được dịch từ tuyển tập “Humans of Fighting”, tổng hợp những chia sẻ, tâm sự từ hàng ngàn võ sĩ – từ những người tập luyện bình thường cho đến các võ sĩ nổi tiếng trên toàn thế giới.

Khơi nguồn cảm hứng Võ – “You are fighter”

[jwplayer player=”1″ mediaid=”108185″]

Hồ Võ