Trùm giang hồ “có học” nhất Việt Nam

Theo nhận định của giới “săn đầu” tội phạm thì, ở thời điểm đó, Lâm “chín ngón” là tên giang hồ “có chữ” nhất.
Đại Cathay và cú đấm vào bụng tướng chế độ cũ
Trận tỉ thí rúng động Sài Gòn của trùm giang hồ Đại Cathay

Lâm được học chữ trong cô nhi viện, cũng đã từng đi thi tú tài nhưng bị trượt. Tiếng là “có duyên” với Đại Cathay nhưng Lâm cũng là đệ tử bị đại ca “bỏ rơi” nhiều nhất. Nó có một sự trùng hợp ngẫu nhiên trong 2 chữ “bỏ rơi” ấy. Đó là bị gia đình bỏ rơi; bị xã hội xếp ở bên lề; bị người cưu mang – tức đại ca  “bỏ rơi” trong trốn lao tù. Song, vì là giang hồ “có chữ” nên Lâm đều tìm được lý do giải thích cho những lần bị “bỏ rơi” đó để sau đó là hưởng thụ, sống gấp với… thuốc phiện.
lam
Trùm giang hồ Lâm 9 ngón.
 “Có chữ” nên… nhiều chiêu trò “độc”
 Đại Cathay “khoái” Lâm “chín ngón” ở chỗ, sau mỗi lần bị “lộ tẩy” chuyện gì đó, Lâm đều nghĩ ra chiêu kiếm tiền mới, “độc” hơn trước. Những chiêu trò kiếm tiền mới của Lâm đều “độc nhất, vô nhị” vào thời điểm đó. Lâm không cướp và cưỡng đoạt tài sản của người lao động bình thường, người quét rác, công nhân – nghèo đến cùng cực của xã hội, như đám giang hồ du thủ, du thực khác. Lâm lên danh sách, kế hoạch cướp của những nhà giàu tại gia. “Chiến lợi phẩm” thu được là một món tiền khá, đủ cho anh em trong băng nhóm tiêu xài cả tháng. Với chiêu này, trong giới giang hồ, Lâm được mệnh danh là “anh hùng, lấy của nhà giàu phân phát cho người nghèo”. Song, thực chất người nghèo không được hưởng như nghĩa đen của từ này, mà dân giang hồ tự ví họ là những người nghèo.
Chán tổ chức đi cướp tại gia, Lâm “chín ngón” quay sang đi “ăn bay” – tức cướp giật trên đường phố bằng xe máy. Trò này, thời điểm đó là “độc nhất vô nhị”, ở Sài thành chưa giang hồ nào nghĩ ra để thực hiện, nếu là sáng kiến khoa học, chắc chắn sẽ được cấp bản quyền mà “chủ sở hữu” là Lâm. Lâm chuyển sang tổ chức “ăn bay” là có nguyên do. Băng của Lâm ngày ấy có số lượng xe máy nhiều nhất Sài thành mà toàn những xe máy “xịn”. Honda 67 là dòng xe máy đầu bảng thời đó, đàn em của Đại Cathay đã sở hữu đến cả chục chiếc.
Theo tài liệu, Lâm không “ăn bay” vớ vẩn, không  giật túi xách, túi đồ của phụ nữ, dân thường mà theo dõi những kẻ lắm tiền, nhiều của vào ngân hàng rút tiền, vào tiệm vàng mua – bán ra thì tổ chức cướp. Vì theo Lâm và đồng bọn, có tiền gửi ngân hàng, đi mua vàng là người giàu. Có lần, Lâm tổ chức cho đàn em cướp tiền của một tổ chức lớn, nắm giữ tài chính của chính quyền Sài Gòn (cũ). Lâm cùng đàn em thu được “chiến lợi phẩm” lớn, đủ để cả nhóm tiêu xài trong vài tháng nhưng một đàn em đã thiệt mạng. Chính vì những vụ “ăn bay” liều lĩnh, táo tợn giữa ban ngày và có lần “ăn bay” ngay trước mặt cảnh sát nên Lâm và Đại Cathay đã bị cảnh sát nguỵ săn đuổi, truy lùng ráo riết.
Trong quá trình phân phối thuốc phiện đen, Lâm cũng thể hiện quái chiêu hơn rất nhiều băng nhóm khác. Để lấy lòng và nhằm “moi” được nhiều tiền của những quý ông, quý bà giàu có; từ cậu ấm, cô chiêu mới lớn, Lâm sẵn sàng cho đệ tử giao “hàng đen” tận nhà. Ngoài ra, với khách ruột giàu có, Lâm đều hướng dẫn miễn phí cách sử dụng “hàng đen” nhanh “phê”, “phê” lâu.
Chiêu này được các quý ông, quý bà, cậu ấm, cô chiêu truyền tai nhau, có thời gian, Lâm làm “thống soái” phân phối thuốc phiện tại nhiều khu vực rộng lớn, lấn sang địa bàn của nhóm khác. Biết Đại Cathay “chống lưng” nên các nhóm khác, dù hậm hực với Lâm cũng phải chấp nhận, nếu gây hấn thì cái chết cầm chắc trong tay.
Theo kể lại và theo sự phân tích của những người am hiểu về thuốc phiện đen thì Lâm “chín ngón” rất cáo già trong “trò chơi” này. Bởi, nếu là thuốc phiện đen nguyên chất thì người sử dụng cần rất nhiều thời gian mới “phê” được, khi đã “phê” rồi thì thời gian “phê” rất lâu. Nó “phê” âm ỉ chứ không sốc. Nếu “phê” nhanh, đích thị là thuốc phiện pha với tạp chất khác. Chỉ với “kỹ nghệ” này, Lâm kiếm bộn tiền từ việc pha thuốc phiện nguyên chất với tạp chất là thuốc ngủ, thuốc cảm cúm.
C.T