Lowkick – nỗi kinh hoàng của Muay Thái

Nhiều người coi đòn gối – chỏ là đặc trưng của Muay Thái. Thế nhưng, nếu như đòn gối – chỏ xuất hiện trong hầu hết các môn võ (dù không xuất hiện trong thi đấu), thì đòn lowkick (phang ống – đá bằng ống quyển) lại là đặc trưng mà rất ít môn phái sở hữu. Muay Thái sở hữu điều đó, và trở thành bá chủ của những đòn phang ống khốc liệt.

Paprajiat – món “trang sức” tâm linh của Muay Thai

Đến Tiger Muay Thai: Trả tiền và bị… nện

Nếu như nhiều môn võ sử dụng phần xương mu bàn chân là điểm va chạm cho các đòn đá thì Muay Thái lại bỏ ra một hành trình khắc nghiệt để rèn luyện xương ống quyển – vốn không phải là phần xương cứng chắc cho những đòn đá. Một khi quá trình luyện tập đã cho phép một võ sĩ đủ “tiêu chuẩn” để sử dụng đòn lowkick trong thi đấu, nó lại trở thành một trong những cú đòn đáng “ngán” nhất của bộ môn này.

Trong đấu trường MMA, những đòn phang ống vẫn rất được trọng dụng dù đó không phải là “sân nhà” của Muay Thái. Kể cả José Aldo, một trong những võ sĩ người Brazil thành công nhất tại UFC cũng “bỏ túi” đòn lowkick – một trong những ngón đòn đã giúp Jose tiễn đối thủ Urijah Faber về nhà với đôi chân chống nạng.

Còn trên đấu trường “sân nhà” Muay Thái, những cú lowkick là nỗi kinh hoàng thực sự. Nó biến các võ sĩ thành “cỗ xe tăng hình người”, lỳ lợm bước tối và băm bổ đối thủ bằng những pha đòn như “chém đinh chặt sắt”.

Y.N